Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 235

Sau khi nói chuyện một lát, Trương Hàn nói ra mục đích của mình.

“Được rồi, các vị, những chuyện khác ta không nói gì thêm, năm tháng sau, ta

phải đến Trung Châu tham gia Đại Bỉ, Đại Bỉ lần này vô cùng quan trọng.”

“Ta hi vọng có thể đạt được tán thành của một vị trong các ngươi, dù sao có

được linh bảo, sẽ tăng chiến lực rất lớn.”

Trương Hàn vô cùng nghiêm túc nói.

Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm rất nhiều thần binh.

Khi giọng nói của hắn ta hạ xuống.

Tiếng nói chuyện trong Thần Binh Các hoàn toàn kết thúc.

Bỗng nhiên trong lầu các yên tĩnh trở lại.

Ngay sau đó, tất cả hào quang đều tản đi.

Cả Thần Binh Các khôi phục bộ dạng tối đen không có ánh sáng.

Giống như cảnh tượng náo nhiệt vừa rồi chỉ là ảo giác.

Trương Hàn lập tức trợn tròn mắt.

Không phải chứ.

Tuy các ngươi đều không có khả năng tán thành ta, nhưng không đến mức như

vậy chứ?

Khóe miệng Trương Hàn hơi giật giật, không biết nên nói gì mới tốt.

“Này, các ngươi đừng giả chết mà, Đại Bỉ lần này thực sự rất quan trọng đối với

ta, nếu thực sự không được, không bằng vị nào trong các ngươi cho ta thuê mấy

tháng, mấy tháng sau ta trả trở về?”

Trương Hàn thử thương lượng.

Đám thần binh: “?”

Còn có thể thuê mình, thuê xong thì trả về sao?

Tiểu tử ngươi đúng là thiên tài.

“Ngươi có thể đánh cược, bọn ta trừ phi tán thành ngươi, nếu không thì người

không có khả năng khống chế bọn ta, ngoài ra, ngươi đừng mơ để ta nhận

ngươi, ta am hiểu giết chóc cận thân, ngươi chơi trận pháp, đừng gọi ta.”

Một kiện thần binh loại đao lúc này mở miệng nói.

“Được rồi được rồi, nói một chút xem, Trương tiểu tử, nói vốn liếng của ngươi

ra, chính quy một chút, nếu thực sự thích hợp với ngươi, bọn ta chắc chắn sẽ lựa

chọn, giống như Vô Tẫn Kiếm Hồ.”

Lại có một kiện thần binh mở miệng.

Nghe thấy những lời này, Trương Hàn không do dự gì nữa.

Lúc này ngồi khoanh chân ở giữa Thần Binh Các.

Chỗ trái tim hắn ta lóe lên quang mang màu lam.

Một phù văn cổ xưa ngưng tụ mà thành, vờn quanh người hắn ta.

Ngay sau đó những phù văn này hóa thành Trận Văn.

Từng Trận Văn mượn lực lượng của đất đai hóa thành một trận pháp.

Chỉ trong nháy mắt, hơn mười trận pháp cùng thành hình, đều là một số trận

pháp cỡ nhỏ.

Nhưng đủ để chứng minh năng lực của Trương Hàn.

Đồng thời điều khiển hơn mười trận pháp, còn khiến trận pháp lập tức thành

trận trong nháy mắt!

Còn có thể mượn lực lượng Thiên Địa, không cần nguyên liệu bày trận!

Rất nhiều thần binh ở trong Thần Binh Các nhìn thấy cảnh này xong, tỏa ra hào

quang một lần nữa, giống như đang nói chuyện với nhau.

Khoảng một lúc lâu sau.

Trên đài đá ở phía trước, một thần binh giống ống dài, không biết cụ thể là thứ

gì giống như hạ quyết tâm, bay tới trôi nổi giữa không trung…



Vô Đạo Tông, trong Thần Binh Các.

Trương Hàn chậm rãi mở to mắt, nhìn kiện thần binh trước mặt mình.

Lại nhìn thần binh khác vẫn ở trên đài đá như cũ.

Xem ra, lựa chọn hắn ta, chỉ có một kiện thần binh…

Nhưng mà kiện thần binh này, là thứ gì?

Trương Hàn cẩn thận nhìn thần binh trôi nổi trước mặt mình.

Là một thứ gì đó hình ống dài.

Giống như là cây đoản côn.

Chẳng qua thứ đồ chơi này, hai bên trì độn không gió, hồn thể tối đen, phía trên

không biết điêu khắc đồ đằng gì, có chút thần bí.

“Xin hỏi, ngươi là một kiện… Ừm, thần binh gì?”

Trương Hàn thật cẩn thận mở miệng.

Thông qua tự hắn ta mò mẫm, hắn ta cũng phát hiện.

Thần binh trong Thần Binh Các, đều là xếp thứ hạng theo thực lực, càng đi về

trước, thần binh sẽ có thực lực càng mạnh.

Kiện thần binh giống như đoản côn này, ở ngay hàng trước.

Rõ ràng thực lực vô cùng cường đại.

Chẳng qua không biết có tác dụng gì.

“Muốn hỏi ta có tác dụng gì thì cứ hỏi thẳng, đừng lề mề, nhanh nhẹn một chút,

ta có thể bù đắp thiếu sót của ngươi!”

Giọng nói của thần binh đoản côn kia vang lên trong đầu Trương Hàn.

Nghe thấy những lời này.

Trương Hàn ngây ngẩn cả người.

Bù đắp thiếu sót của hắn ta sao?

Hắn ta có thiếu sót gì?

Chỉ trong nháy mắt thành trận, hoàn toàn không có ngừng lại, thậm chí có thể

nhất niệm vài trận.

Không cần nguyên liệu của trận pháp.

Khỏi phải phí tiền vào chuyện trận pháp, trừ phi Thiên Địa hủy diệt, nếu không

thì hắn ta có thể mượn lực.

Hắn ta có thể có thiếu sót gì…

Không đúng!

Bỗng nhiên Trương Hàn nghĩ tới chuyện khi so tài với đại sư huynh.

Một khi hắn ta bị phong tỏa Thiên Địa, vậy hắn ta sẽ trở nên cùi bắp.

Hai cảnh giới Hóa Thần có thể đánh chết hắn ta.

Quá mức ỷ lại vào Thiên Địa Chi Lực, chính là thiếu sót của hắn ta!

“Ngươi thực sự có thể bù lại thiếu sót của ta sao?”

Trương Hàn vội vàng hỏi.

“Đó là đương nhiên, chỉ hỏi ngươi có lựa chọn ta hay không.”

Thần binh đoản côn thúc giục một tiếng.

Thần binh lựa chọn người, người lựa chọn thần binh.

Hai bên lựa chọn nhau, mới là phương thức hoàn mỹ nhất.

Trương Hàn nghe thấy thế, chỉ cười, không trả lời, vẫy tay, rót lực lượng và

pháp lực của linh hồn mình vào trong thần binh đoản côn.

Lấy hành động nói lên lựa chọn.

Thần binh đoản côn cũng nghiêm túc.

Sau khi tiếp nhận lạc ấn của Trương Hàn, thì tỏa ra từng dòng hào quang.

Chỉ thấy đoản côn này đột nhiên duỗi thân mở ra, lộ ra bộ dạng chân chính.
Bình Luận (0)
Comment