Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 236

Từ đầu tới cuối không phải đoản côn gì đó, mà là một bức họa cuộn tròn.

Khi bức họa cuộn tròn mở ra, khí tức vô cùng huyền diệu tràn ngập mà ra.

Trương Hàn ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.

Trong bức họa cuộn tròn, vô số cảnh tượng đang diễn sinh, trước khi Thiên Địa

chưa sinh ra hỗn độn hư vô, sau khi Thiên Địa sinh ra vạn vật sinh trưởng, đủ

loại kính tượng như cảnh tượng huyền ảo, xuất hiện trước mắt.

Trong lúc này Trương Hàn nhìn tới ngây dại.

Khoảng chừng một nén nhang qua đi.

Trương Hàn mới giật mình tỉnh ngộ, pháp lực bắt đầu khởi động, khiến hắn ta

tỉnh táo lại.

Kính tượng trước mặt lập tức nghiền nát mở ra.

Trương Hàn lại nhìn, trên bức họa cuộn tròn không có thứ gì, một vùng tối đen,

nhưng phía trên viết hai văn tự cổ xưa “Thiên Địa”.

“Tiểu chủ nhân, tinh thần của ngươi còn chưa đủ cường đại, nếu vừa rồi ta

không thu liễm một chút, có khả năng ngươi đã rơi vào Thiên Địa trong bức họa

không ra được.”

Thần binh bức họa cuộn tròn dùng giọng điệu trêu chọc nói trong đầu Trương

Hàn.

“Ừm, đã biết…”

Trương Hàn vẫn còn hơi thẫn thờ.

Vừa rồi khi bức họa cuộn tròn mở ra, hắn ta lập tức đạt được tin tức thần binh

truyền tới.

Thần binh này tên là Thiên Địa Đồ.

Thiên Địa Đồ không có tác dụng mang tính công kích hay là phòng ngự gì đó.

Tác dụng duy nhất, chính là trong Thiên Địa Đồ chịu tải Tiểu Thiên Địa một

phương, có thể mượn Thiên Địa Chi Lực từ trong tiến hành sử dụng, là một

kiện thần binh đặc biệt.

Nhưng mà thần binh này rơi vào tay người bình thường có lẽ không có tác dụng

gì, cùng lắm chỉ khiến người bình thường tăng tốc độ tu hành.

Nhưng rơi vào tay Trương Hàn, đối với Trương Hàn mà nói, không thể nghi

ngờ là bù lại thiếu sót trí mạng.

Có được Thiên Địa Đồ.

Trương Hàn không cần lo lắng kẻ địch có được năng lực phong tỏa Thiên Địa.

“Đại sư huynh! Đại sư huynh, huynh ở đâu!”

Đôi mắt Trương Hàn lóe lên ánh sáng.

Đạt được kiện thần binh này, hắn ta muốn tìm đại sư huynh nhà mình so tài

trước tiên!

Lần trước bởi vì Diệp Lạc có thể phong tỏa Thiên Địa, khiến hắn ta bị đánh đủ

thảm.

Bây giờ hắn ta có thể bổ sung được những thiếu sót này.

Khiến hắn ta cảm thấy mình lại vô địch.

Muốn tìm đại sư huynh tái chiến một trận.

Từ đầu tới cuối Trương Hàn không thấy rằng, mình sẽ yếu hơn Diệp Lạc.

“Tỉnh táo lại đi, đừng bành trướng nữa, đề nghị ngươi bây giờ cố làm quen với

Thiên Địa Đồ, đợi ngươi quen thuộc với Thiên Địa Đồ, lại câu thông với Thiên

Địa Chi Lực chân chính, cộng thêm pháp lực của bản thân ngươi, đủ khiến thực

lực của ngươi vượt qua một tầng cấp khác!”

Giọng nói của Thiên Địa Đồ lại vang vọng trong đầu Trương Hàn.

Khiến Trương Hàn tỉnh táo trở lại.

Trương Hàn cũng cảm thấy có lý, hít sâu một hơi, không có tâm tư ra ngoài

Thần Binh Các.

Lúc này ngồi khoanh chân ở giữa Thần Binh Các, nhìn bức họa cuộn tròn trôi

nổi trước mặt, dùng pháp lực của bản thân câu thông với bức họa cuộn tròn, làm

quen với Thiên Địa Đồ.



Cùng lúc đó, khu cư trú của đệ tử Vô Đạo Tông.

“Bàn cờ” bao phủ khu cư trú hóa thành hào quang, tiêu tán đi.

Cảnh tượng trong khu cư trú cũng hiện ra.

Ngao Ngự quần áo tả tơi nửa quỳ trên đất, toàn thân vô lực, gương mặt tái nhợt,

bộ dạng giống như gặp quỷ.

Ở phía trước hắn ta.

Vẫn như cũ là Đạm Đài Lạc Tuyết mặc đồ xanh lẳng lặng đứng đó.

Rõ ràng là trận so tài này đã kết thúc.

Tình hình giữa hai bên, cao thấp đã phân…

“Rốt cuộc ngươi đây là thứ quỷ gì thế?”

Ngao Ngự thở hổn hển, giọng nói hơi sợ hãi mở miệng.

Cho tới bây giờ hắn ta chưa từng chiến đấu như vậy…

Hoàn toàn là vẻ mặt sửng sốt.

Vừa rồi ở trong vùng bàn cờ kia, hắn ta lập tức cảm thấy cả vùng trời đất đều

đang bài xích hắn ta, ngay cả vận chuyển pháp lực đều trở nên vô cùng khó

khăn.

Thậm chí một kích của hắn ta đánh ra, pháp lực mới đánh ra đã trực tiếp ma

diệt, càng đừng nói công kích được Đạm Đài Lạc Tuyết.

Ở trong bàn cờ.

Ngao Ngự cảm thấy mình giống như đang đối mặt với người đứng trên đỉnh của

Thiên Địa, loại cảm giác vô lực này không ngừng sinh ra.

Lại sau đó…

Lại sau đó chính là ác mộng của Ngao Ngự.

Hắn ta loáng thoáng nhìn thấy người tên Đạm Đài Lạc Tuyết này, giữa hai ngón

tay xuất hiện một quân cờ.

Quân cờ ném ra, biến thành một gã đàn ông vạm vỡ.

Người đàn ông vạm vỡ kia nắm lấy đầu hắn ta, điên cuồng ma sát hắn ta trên

đất…

Không hiểu sao lại bị đánh bại như vậy.

Ngao Ngự bị đánh bại cảm thấy rất mơ hồ.

Đạm Đài Lạc Tuyết đứng đối diện không cảm thấy có gì, đối với sức chiến đấu

của mình, mơ hồ đã có đáp án.

“Đây là đạo của ta, kỳ đạo.”

“Ngươi thân ở trong bàn cờ, đương nhiên không có khả năng là đối thủ của ta,

đừng lộ ra vẻ mặt mơ hồ như vậy.”

“Được rồi, đã so tài xong, ngươi có thể đi tìm nhị sư huynh của ta, tối nay ta

muốn so tài thì sẽ tới tìm ngươi nữa.”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng nói.

Sau khi nói xong, nàng xoay người rời đi, quay trở về cung điện của mình.
Bình Luận (0)
Comment