“Xuất quan thì xuất quan, có cần tạo ra động tĩnh lớn như vậy không, nếu quấy
rầy sư tôn bế quan, xem hắn có xong đời không.”
Diệp Lạc nhíu mày, rất muốn chặt bỏ lão nhị đang bành trướng khí tức.
Nhưng để ý tới tâm trạng của đồng môn, vẫn không làm gì.
Hắn ta đánh giá, có nên truyền âm bảo Trương Hàn thu liễm một chút hay
không.
Đúng lúc này.
Ở phía Thần Binh Các, Trương Hàn đạp không mà đứng, phía sau xuất hiện
Thiên Địa Đồ, giống như cũng chú ý tới Diệp Lạc, lập tức mở miệng.
“Đại sư huynh? Huynh về tông rồi à?”
“Tới đây, đại sư huynh, lần này phong tỏa Thiên Địa của huynh vô dụng với ta,
lại so tài một lần đi!”
Giọng nói được pháp lực thêm vào, chậm rãi truyền khắp trong ngoài Vô Đạo
Tông.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc ở bên quảng trường đại điện lập tức vẻ mặt
âm trầm.
Quả nhiên.
Quả nhiên lão nhị này bành trướng rồi.
Xem ra là chiếm được linh bảo có thể bù lại thiếu sót ở trong Thần Binh Các.
Sư tôn đang bế quan còn dám quấy rầy.
Thực sự cho rằng chiếm được một kiện linh bảo bù lại thiếu sót, thì đánh thắng
được hắn ta sao?
Hắn ta cũng sẽ tăng thực lực được không.
Bốn tháng này, hắn ta không đứng yên tại chỗ.
Nếu lão nhị này bành trướng, đại sư huynh như hắn ta cần phải giúp nhị sư đệ
này tỉnh táo lại.
Sư tôn còn đang bế quan, vậy thì trong thời gian ngắn đánh bại lão nhị này.
Ý nghĩ dâng lên, Diệp Lạc hơi cúi đầu, toàn thân dâng lên đạo vận, áo bào bay
phấp phới.
Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh nhao nhao lùi về một
khoảng, để tránh bị đạo vận ngộ thương.
“Đại sư huynh đánh nhau với nhị sư huynh, chúng ta có nên khuyên bảo hay
không?”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhíu mày, hỏi một câu.
“Khuyên cái gì, xem diễn là được.”
Trái lại Tô Càn Nguyên không để ý lắm, cười hì hì đứng ở đằng kia, chuẩn bị
xem diễn.
“Nhưng mà… Hai vị sư huynh đều là cường giả đứng đầu, nhỡ đánh nhau xảy
ra chuyện gì thì sao?
Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn hơi lo lắng.
“Sư muội yên tâm đi, nhị sư huynh chắc chắn sẽ thua, muội không biết đại sư
huynh mạnh thế nào đâu.”
Tô Càn Nguyên lắc đầu nói.
Không có một chút tin tưởng đối với Trương Hàn.
Dù sao cường đại của Diệp Lạc, lão ta từng thấy, giống như truyền thuyết, đánh
lão ta lên đất, thiếu chút nữa không dậy nổi, ồ… Không, thiếu chút nữa không
tìm thấy người.
Nếu không phải dựa vào cái đầu trọc của lão ta, có lẽ đã không tìm thấy lão ta.
Đạm Đài Lạc Tuyết nghe tam sư huynh nói như vậy, hơi gật đầu, không nói gì
thêm nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó lại quay đầu nhìn chằm chằm tam sư huynh.
“Đúng rồi, tam sư huynh, nói xem, vì sao tóc huynh vẫn không mọc ra, với thực
lực của huynh, kích thích mọc tóc, hẳn là chuyện rất dễ dàng.”
Đạm Đài Lạc Tuyết tò mò hỏi.
“Ừm… Khụ khụ, đúng là rất dễ, chẳng qua sư huynh cảm thấy, không có tóc
càng đẹp hơn, sư muội, muội không hiểu đâu, được rồi, tiếp tục xem diễn đi.”
Tô Càn Nguyên vô cùng xấu hổ xua tay.
Đạm Đài Lạc Tuyết nghe thấy thế, có chút sững sờ, nàng không hiểu lắm?
Nàng không hiểu cái gì?
Thôi, chẳng muốn nghĩ nhiều, dù sao là hình tượng của tam sư huynh, không
liên quan tới nàng.
Nghĩ vậy, Đạm Đài Lạc Tuyết không nghĩ nữa, nhìn đại sư huynh và nhị sư
huynh cách đó không xa.
…
Cách đó không xa.
Quanh người Diệp Lạc tràn ngập đạo vận, một đám phù văn cổ xưa ngưng kết
mà ra.
Bên trái hắn ta, Vô Tẫn Kiếm Hồ đang trôi nổi.
Bên phải hắn ta, một thanh trường kiếm hồn thể tối đen, lộ ra khí tức tịch diệt
trôi nổi, rõ ràng lại là một kiện linh bảo.
Đây cũng là kiện linh bảo thứ hai của Diệp Lạc, Hoang Kiếm.
Đây là dưới cơ duyên xảo hợp, bị Diệp Lạc đoạt được, linh bảo này dùng nhiều
hơn Vô Tẫn Kiếm Hồ, linh bảo này chỉ có tính công kích cực hạn.
Cực hạn tới mức thậm chí khiến không gian vỡ vụn.
“Đi!”
Diệp Lạc quát khẽ một tiếng.
Vô Tẫn Kiếm Hồ hiểu rõ ý của chủ nhân, phóng lên trời, phun ra muôn vàn phi
kiếm, tấn công về phía Trương Hàn.
Diệp Lạc tay cầm Hoang Kiếm, khiến phù văn màu vàng kim quanh người,
cùng với đạo vận toàn thân đều phụ lên Hoang Kiếm.
Khiến trường kiếm tối đen này tách ra quang mang màu vàng kim.
Diệp Lạc chém ngang một kiếm về phía Trương Hàn.
Chỉ thấy một kiếm khí dài trăm mét phóng lên trời.
Chỗ kiếm khí đi qua, không gian vỡ vụn từng tầng, uy thế khủng bố dẫn Thiên
Địa thay đổi sắc mặt.
Trương Hàn ở trên trời xanh nhìn thấy muôn vàn phi kiếm, từ đầu không để ý,
điều động lực lượng của Thái Âm Tinh, tiện tay bày ra trận pháp, dễ dàng chắn
được muôn vàn phi kiếm.
Hắn ta có vẻ thảnh thơi.
Vốn định mở miệng trêu chọc đại sư huynh nhà mình một lát.
Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy kiếm khí trăm mét tập kích tới, dọa hắn ta nhảy
dựng lên.