Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 245

“Đại sư huynh, huynh chơi thật à!”

Trương Hàn nói một tiếng, động tác trên tay không chậm.

Điều động Thiên Địa Đồ và lực lượng của Thái Âm Tinh, từng đạo trận pháp

lập tức bố trí mà ra.

Rầm…

Trận pháp và kiếm khí va chạm nhau, bẻ gãy nghiền nát, từng trận pháp bị kiếm

cắt qua, gợn sóng giống như vô cùng vô tận quét ngang ra bốn phương tám

hướng.

May mà tốc độ của Diệp Lạc rất nhanh, dùng Vô Tẫn Kiếm Hồ chặn gợn sóng,

tránh lan tới gần Vô Đạo Tông.

Trương Hàn không rảnh đi quan tâm gợn sóng, hắn ta thấy kiếm khí cách mình

càng lúc càng gần, vẻ mặt sửng sốt.

Không phải nói, hắn ta đã bù lại thiếu sót sao?

Hơn nữa Thiên Địa không bị phong tỏa, hắn ta còn được Thiên Địa Đồ thêm

vào.

Như vậy bố trí trận pháp, vậy mà không đỡ nổi một kiếm của đại sư huynh?

Trương Hàn ngây người một lát.

Kiếm khí tập kích kia mà đến đã tới gần.

Thời khắc quan trọng, Thiên Địa Đồ cuốn lấy Trương Hàn, dẫn theo Trương

Hàn nhanh chóng lùi về sau tránh né kiếm khí này.

“Tỉnh táo một chút, kiếm tu này am hiểu công kích cực hạn, trận pháp phòng

ngự của ngươi còn quá yếu, không ngăn cản được!”

Giọng nói của Thiên Địa Đồ vang lên trong đầu Trương Hàn.

“Vậy ta nên làm gì bây giờ?”

Trương Hàn hít sâu một hơi, hỏi một câu.

“Không ai hiểu rõ kiếm tu hơn ta, dùng trận pháp công kích! Lực công kích của

kiếm tu cường đại, nhưng phòng ngự nhất định rất yếu!”

Thiên Địa Đồ trả lời một câu.

“Dùng trận pháp công kích sao?”

Trương Hàn nghe xong, trong lúc giơ tay, từng trận pháp công kích trực tiếp tấn

công Diệp Lạc.

Nhưng mà trận pháp công kích này căn bản không gặp được Diệp Lạc.

Vô Tẫn Kiếm Hồ ở bầu trời nuốt nhả vô số phi kiếm, bảo vệ Diệp Lạc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn im lặng.

Đây mà là phòng ngự nhất định rất yếu sao?

Trận pháp công kích của hắn ta căn bản không đột phá được phòng ngự…

Trương Hàn có chút nhức đầu, vì sao hắn ta cảm thấy, trong bốn tháng này,

chênh lệch giữa hắn ta và đại sư huynh căn bản không những gần hơn, trái lại

còn bị kéo ra xa hơn.

“Đừng nghĩ nhiều, chạy mau, người nọ giết tới kìa!”

Giọng nói của Thiên Địa Đồ lại vang lên.

Nghe thấy những lời này.

Trương Hàn hoàn hồn, trợn to hai mắt nhìn phía dưới, không biết lúc nào, đại sư

huynh nhà hắn ta đã giết tới.

Đừng! Đừng tới đây!



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Trên quảng trường đại điện.

Trương Hàn ngồi xổm ở một bên, vẻ mặt u oán nhìn Diệp Lạc cách đó không

xa.

Ngay vừa rồi, hắn ta bị Diệp Lạc đánh ở trên bầu trời.

Nếu là bình thường, thì cũng thôi đi.

Nhưng cứ ở trước mặt tam sư đệ và tứ sư muội, bị đánh như thế.

Trương Hàn cảm thấy mặt mũi đã mất sạch.

Sau này kế thừa vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông, hắn ta lấy cái gì thành lập uy

vọng?

Kết quả là.

Trương Hàn dùng ánh mắt vô cùng u oán nhìn chằm chằm Diệp Lạc.

Khiến Diệp Lạc đang ở bên cạnh dọn dẹp dấu vết chiến đấu không nhịn được

rùng mình một cái.

“Không phải chứ, nhị sư đệ, nói muốn so tài là đệ, sao bây giờ lại dùng ánh mắt

đó nhìn ta? Giống như sư huynh cố ý bắt nạt đệ không bằng.”

“Còn nữa, hiện giờ sư tôn đang bế quan, đệ nên cầu nguyện, cuộc chiến vừa rồi

không quấy nhiễu tới sư tôn đi.”

Diệp Lạc trợn trừng mắt, dọn dẹp sạch sẽ tất cả dấu vết chiến đấu, lúc này mới

dừng tay.

Bên kia Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết cũng đi tới.

Đồng môn bốn người hiếm khi tụ tập cùng một chỗ.

“Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?”

Tô Càn Nguyên đi qua, đỡ Trương Hàn dậy.

“Không sao không sao, thực ra so tài vừa rồi, chỉ là ta nhất thời sơ suất, không

tránh kịp mà thôi, nếu không thì không có khả năng kết thúc đơn giản như vậy.”

Trương Hàn cố giải thích một câu.

Nhưng quay đầu thấy được ánh mắt kỳ lạ của Diệp Lạc.

Nghĩ một lát, hắn ta lại mở miệng.

“Đương nhiên, đại sư huynh cũng rất mạnh, ta đúng là không thể đánh lại

được.”

Trương Hàn bổ sung thêm.

“Được rồi được rồi, đừng lải nhải nữa, nhị sư huynh đệ thực lực rất không tệ, ở

bên ngoài đủ thành lập Thánh Địa một phương, nhưng so với ta còn kém một

chút.”

Diệp Lạc lắc đầu nói.

“Đại sư huynh, ta có chút không rõ, rõ ràng là thiếu sót của ta đã được bù lại, vì

sao huynh vẫn có thể dễ dàng đánh bại được ta?”

Trương Hàn đứng dậy, thu hồi oán hận, vô cùng hoang mang hỏi.

“Thiếu sót của đệ đúng là được bù lại, đệ cũng trở nên mạnh hơn, nhưng chuyện

này không có nghĩa là ta đứng yên tại chỗ đợi đệ, đệ trở nên mạnh ta cũng

mạnh, cộng thêm ta chiếm được một kiện linh bảo khác, sao đệ có thể đánh

thắng được ta.”

Diệp Lạc xua tay, tùy ý giải thích một chút.

Nghe thấy những lời này, Trương Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Vậy mà hắn ta còn muốn thể hiện trước mặt tam sư đệ và tứ sư muội một lần.

Lần này thì hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Trái lại bị làm mất mặt.

Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết đi tới bên cạnh Diệp Lạc, trong đôi mắt có chút tò

mò.
Bình Luận (0)
Comment