Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 246

Nàng cảm thấy vô cùng nghi ngờ đối với sức chiến đấu của Diệp Lạc.

Vừa rồi Diệp Lạc biểu hiện ra chiến lực, thực sự có chút khoa trương.

Nàng có thể nhìn ra được, những trận pháp nhị sư huynh nàng bày ra, đủ để

sánh với cảnh giới Độ Kiếp.

Nhưng vô số trận pháp so được với cảnh giới Độ Kiếp, lại bị một kiếm khí của

đại sư huynh chém hủy hết, thậm chí nếu không có linh bảo Thiên Địa Đồ kia

đúng lúc mang nhị sư huynh rời đi, chỉ sợ nhị sư huynh đã bị kiếm khí chém bị

thương.

Sức chiến đấu của đại sư huynh, thực sự quá khoa trương.

Cho nên Đạm Đài Lạc Tuyết cũng muốn hỏi một chút, rốt cuộc là tình huống gì.

“Đại sư huynh, sư muội có một chuyện muốn hỏi, không biết đại sư huynh có

khả năng giải đáp hay không.”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng nói.

“Sư muội có chuyện gì muốn hỏi?”

Diệp Lạc quay đầu nhìn về phía đối phương, mở miệng nói.

“Xin hỏi đại sư huynh, là cảnh giới Độ Kiếp sao?”

Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức hỏi.

“Không sai, ta là cảnh giới Độ Kiếp.”

Diệp Lạc gật đầu thừa nhận, nhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết, giọng nói có vẻ

khách sáo.

Đối với sư muội này, không thể giống như đối với lão nhị.

Sư muội này có khả năng là tông chủ tương lai chân chính của Vô Đạo Tông.

“Nhưng nhị sư huynh cũng là cảnh giới Độ Kiếp đúng không, chẳng lẽ tiểu

cảnh giới có chênh lệch lớn như thế à? Nhưng nhị sư huynh coi như là Thiên

Kiêu mà, sao có thể bởi vì tiểu cảnh giới, dẫn tới chiến lực chênh lệch lớn như

vậy.”

Đạm Đài Lạc Tuyết vô cùng tò mò hỏi.

Trương Hàn đứng ở một bên thiếu chút nữa quỳ xuống đất.

Hỏi thì hỏi, vì sao còn kéo tới người ta.

Muội đây là muốn nói ta không phải Thiên Kiêu, cho nên chênh lệch giữa tiểu

cảnh giới, dẫn tới chiến lực hoàn toàn khác biệt…

Trương Hàn u oán nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết.

Đạm Đài Lạc Tuyết căn bản không cảm nhận được ánh mắt của nhị sư huynh

này, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Lạc như cũ.

“Chuyện này ta cũng không rõ lắm.”

Diệp Lạc nhíu mày.

Hắn ta xoay người nhìn thoáng qua Trương Hàn ở phía sau, vỗ bả vai nhị sư đệ

này, đi vài bước về phía sau, lúc này hắn ta mới tiếp tục mở miệng.

“Cụ thể, ta cũng không biết ta là cảnh giới gì, là cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ hay là

trung kỳ, hoặc là hậu kỳ, ta không rõ lắm, sư đệ sư muội các ngươi nên biết,

chúng ta không phải tu tiên bình thường.”

“Chúng ta tu hành, đều là đạo của mình, cho nên không biết tình hình cụ thể, ta

cảm thấy ta đã vượt qua cảnh giới Độ Kiếp, nhưng sau cảnh giới Độ Kiếp đâu

còn cảnh giới, cho nên ta không biết hiện giờ ta có cảnh giới gì.”

Diệp Lạc đối với phân chia thực lực của mình, cũng rất mê mang.

“Đợi sư tôn xuất quan hỏi một chút là được.”

Vẻ mặt Trương Hàn cổ quái nói.

Diệp Lạc và Đạm Đài Lạc Tuyết đều gật đầu.

Bọn họ lập tức không nói về đề tài này nữa, mà nói chuyện phiếm.

Bên kia Trương Hàn vỗ bả vai Tô Càn Nguyên.

“Nhị sư huynh, làm sao vậy? Chẳng lẽ nhị sư huynh muốn tìm ta so tài?”

Trên mặt Tô Càn Nguyên lộ ra nụ cười kỳ lạ, hỏi.

“Tỉnh táo lại đi, ta không đánh lại được đại sư huynh mà thôi, không phải không

đánh lại được đệ, đừng nói với giọng điệu âm dương quái khí như thế, đệ có

thấy tọa kỵ của ta đâu không?”

Trương Hàn bất đắc dĩ nói.

Quả nhiên, uy vọng của hắn ta không còn.

Vậy mà ngay cả lão tam cũng dám khiêu khích hắn ta.

“Có, hình như vừa rồi bị khí thế của huynh và đại sư huynh đánh bay tới bên

dốc núi.”

Tô Càn Nguyên chỉ về phía dốc núi phía sau.

“Ừm, tọa kỵ không sao là được, ta còn định đợi khi tới Trung Châu, cưỡi qua

đó.”

Trương Hàn gật đầu nói một câu.

Hắn ta xoay người muốn rời đi.

Không đợi hắn ta rời đi.

Diệp Lạc kéo Trương Hàn lại.

“Đệ đi đâu? Đi sao, rất không dễ dàng chúng ta mới rảnh mà tụ tập, đến bên Lý

Nhị Cương một lát, cùng nhau tâm sự đi.”

“Ngày thường chúng ta đều đang tu luyện, bởi vì chuyện Đại Bỉ vạn tông mới

rảnh rỗi, lúc này đừng quản những chuyện khác nữa.”

Diệp Lạc lắc đầu cười, nói.

Nghe thấy những lời này.

Trương Hàn sửng sốt một lát, lập tức gật đầu, cũng biết đồng môn bọn họ ngày

thường ít tụ tập với nhau.

Đại sư huynh này phải quản lý một Thánh Địa.

Tam sư đệ thì ở sườn núi tiến hành luyện thể.

Tứ sư muội thì luôn ở trong cung điện ngộ đạo.

Đồng môn bọn họ, đúng là ít tụ tập với nhau.

“Được rồi, đại sư huynh đã nói như vậy, vậy thì đi thôi, nghe nói Lý Nhị Cương

làm đồ ăn rất ngon, chẳng qua vẫn chưa có cơ hội đi thử.”

Trương Hàn vui vẻ đồng ý.

Bỏ xuống tất cả chuyện liên quan tới thực lực gì đó, bọn họ chỉ đơn thuần là sư

huynh đệ tụ họp.

Đại sư huynh và nhị sư huynh đều đã nói như thế.

Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết đương nhiên không có ý kiến, đối với

bọn họ mà nói, một ngày tu hành cũng không quá quan trọng, lấy ra tụ họp đồng

môn cũng tốt.

Bốn người cùng đi về phía bên Lý Nhị Cương…
Bình Luận (0)
Comment