Vô Đạo Tông.
Bên cạnh phòng bếp.
Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông ngồi trước bàn, vừa ăn vừa tán gẫu.
Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp còn đang bận rộn làm nhiều đồ ăn hơn.
Đối mặt với bốn vị ở bên ngoài, hắn ta không dám tùy ý giống như Ngao Ngự.
Bốn vị này, mỗi vị đều là Thiên Kiêu đứng đầu.
Trong đó có một vị lại là tông chủ của Thánh Địa Đông Châu.
Còn có một vị là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.
Hai vị còn lại thành tựu trong tương lai tuyệt đối không kém chỗ nào.
Chính vì thế mà không thể tùy tiện đắc tội.
Cho nên Lý Nhị Cương chỉ có thể lấy lòng.
Trực tiếp lấy long huyết trên người Ngao Ngự trong vòng bốn tháng nay ra chế
tạo đồ ăn.
Lý Nhị Cương làm đồ ăn, còn cẩn thận nghe bốn vị đệ tử ở bên ngoài nói
chuyện, rất tò mò bốn vị đệ tử đang nói gì.
Nhưng mà rất nhanh hắn ta sửng sốt.
Bởi vì bốn đệ tử này đang thảo luận chuyện gì, hắn ta đều nghe không hiểu,
không biết bọn họ đang nói gì…
Làm thế nào phi thăng sao?
Thảo luận chính là cất bước phi thăng?
Đệ tử của tông môn ẩn thế đúng là ngang tàng.
Không thể trêu vào.
Lý Nhị Cương không dám nghe xong, toàn tâm làm đồ ăn.
Mà thảo luận ở bên ngoài vẫn tiếp tục.
“Cho nên, các đệ cảm thấy, phía sau cảnh giới Độ Kiếp hẳn là còn có cảnh
giới?”
Diệp Lạc ngồi trước bàn, cau mày nói.
“Đúng vậy.”
Trương Hàn và ba người đều gật đầu.
Nghe thấy những lời này.
Diệp Lạc trầm tư, không mở miệng trước.
Bọn họ tụ tập lại với nhau, trò chuyện một lát, chính là vấn đề phi thăng.
Hiện giờ đại lục Thần Hành, đã có một vạn năm chưa có người phi thăng.
Linh căn xuất hiện, khiến không có ai có thể phi thăng.
Trương Hàn và ba người đều cảm thấy, phía sau cảnh giới Độ Kiếp, hẳn là còn
có một cảnh giới, có lẽ đạt tới cảnh giới đó xong mới có thể tiến hành phi thăng.
Đặc biệt khi bọn họ nhìn thấy Diệp Lạc bày ra sức chiến đấu khoa trương, càng
thêm có loại cảm giác, sau cảnh giới Độ Kiếp còn có cảnh giới.
“Nhưng tất cả trong sách cổ, không ghi chép lại sau cảnh giới Độ Kiếp còn có
cảnh giới, tất cả đều vạch rõ, sau cảnh giới Độ Kiếp thì có thể phi thăng.”
Diệp Lạc cầm lấy chén rượu, khẽ nhấp một ngụm nói.
“Nhưng mà đại sư huynh, thời cổ không có thứ như linh căn.”
Trương Hàn híp mắt, giọng nói ôn hòa nói.
“Đúng vậy, thời cổ đúng là không có linh căn, nhưng mà chuyện này không thể
chứng minh, phía sau cảnh giới Độ Kiếp còn có cảnh giới, cụ thể phải hỏi sư
tôn, nói đi nói lại, trên người các đệ có linh căn không? Ta không có linh căn
trời sinh.”
Diệp Lạc thản nhiên nói.
Sau khi nói xong, hắn ta dời mắt nhìn mấy đồng môn của mình.
Mấy đồng môn nhao nhao mở miệng.
“Ta là vì thiên phú quá mạnh, Trận Tâm trời sinh cộng thêm Thiên Linh Căn,
Thiên Lôi đánh linh căn của ta không còn.”
“Tình hình của ta đại sư huynh cũng biết rồi đấy, không có linh hồn, linh căn
cũng bị Địa Sát mài thành mảnh nhỏ, thấm nhuận cơ thể.”
“Ừm… Tình hình của sư muội khác với hai vị sư huynh, bây giờ sư muội còn
có linh căn, chẳng qua lúc sư muội tu luyện, không biết vì sao chỉ có thể tu
luyện linh hồn, mà không thể tu luyện pháp lực, tất cả lực lượng đều như tránh
linh căn…”
Lời nói của mấy vị đồng môn, khiến bọn họ đây đó đều hiểu rõ.
Bọn họ đều là một đám khác hẳn người thường.
Diệp Lạc trời sinh không có linh căn, nhưng là Cận Đạo Chi Thể.
Trương Hàn là sau này bị tia sét phá hủy linh căn, nhưng có Trận Tâm trời sinh.
Tô Càn Nguyên thì càng khỏi phải nói, bị mắc kẹt, không linh hồn còn có thể
sống sót.
Trái lại Đạm Đài Lạc Tuyết bình thường một chút, là Thiên Linh Căn, còn là
thiên tài Tuệ Nhãn trời sinh, chẳng qua tu luyện cũng trở nên không bình
thường, căn bản không coi linh căn là quan trọng.
“Chúng ta tu hành, đều không liên quan tới linh căn, khác hẳn với người
thường, thậm chí ngoại trừ tứ sư muội và tam sư đệ, ta và nhị sư đệ đều từng
làm phế vật một thời gian, đây đều là vì linh căn, có thể phi thăng hay không,
cũng có liên quan tới linh căn hay không?”
Diệp Lạc có vẻ đăm chiêu nói.
Nghe thấy những lời này.
Ba người khác đều rơi vào trầm tư.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại.
Chỉ có Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp nấu đồ ăn tạo ra âm thanh.
Một lát sau.
Tô Càn Nguyên mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Đại sư huynh, chuyện phi thăng này thực sự còn sớm, sau này hãy bàn lại, trái
lại chuyện Đại Bỉ vạn tông, chúng ta có thể lấy ra bàn luận.”
Tô Càn Nguyên xua tay nói.
“Chuyện này có gì phải nói, ngoại trừ sư muội, phải lấy được vị trí top 10.”
Trương Hàn mỉm cười, mở miệng nói.
Lần này sư tôn tham gia Đại Bỉ vạn tông, vì hắn ta lập uy vọng, đồng thời cũng
cần khai hỏa thanh danh của Vô Đạo Tông.
Đệ tử lấy được thứ hạng càng cao càng tốt.
Ừm, hắn ta cảm thấy, đại sư huynh và tam sư đệ đều làm thuê cho hắn ta.
Đánh ra được uy vọng, sau này đều là lót đường cho hắn ta.