“Được rồi, cứ định như vậy đi, lấy được top 10, nhưng thêm chút tiền, có thể
quá nhàm chán hay không?”
Diệp Lạc cười nhìn chằm chằm Trương Hàn hỏi.
“Thêm chút tiền sao? Đại sư huynh, huynh muốn thêm chút tiền sao?”
Trương Hàn nghi ngờ hỏi.
“Ta thấy các đệ không có thứ gì, nên đặt chút tiền thôi, lấy một kiện pháp bảo ra
đặt cũng được.”
Diệp Lạc cười nói.
Những lời này vừa nói ra.
Sắc mặt Trương Hàn và Tô Càn Nguyên đều cứng ngắc.
Lấy một kiện pháp bảo ra thay thế chút tiền sao?
Bọn họ đi đâu tìm pháp bảo.
Hai người bọn họ một người là tông chủ của Thánh Địa tiền nhiệm, ra ngoài
bây giờ chỉ mang theo hành trang túi trữ vật chỉ có linh bảo linh thạch, nhưng
không phải bản thân mở ra, sẽ cưỡng chế phá hủy, mà lão ta lại là luyện thể, lấy
đâu ra mở được, cho nên nói, lão ta vẫn luôn không có linh bảo.
Trương Hàn thì càng khỏi phải nói, xuất thân phàm tục, khi ra ngoài du lịch
được Long Quân tặng, nhưng những bảo vật này không phải pháp bảo, còn
những đan dược này, đã sớm bị hắn ta ăn sạch, hiện giờ hắn ta là kẻ nghèo hèn.
Hai người hợp lại, đừng nói là hai kiện pháp bảo, ngay cả một kiện cũng không
lấy ra được.
Diệp Lạc nhìn ra được sự lúng túng của hai người, trên mặt không khỏi lộ ra
tươi cười.
“Không phải chứ, không phải chứ, không phải là hai đệ ngay cả một kiện pháp
bảo cũng không lấy ra được đấy chứ.”
Diệp Lạc vẫy tay.
Trong nhẫn trữ vật mấy chục pháp bảo thượng phẩm bay ra trôi nổi trong không
trung.
Ở trên đỉnh cao nhất, linh bảo Hoang Kiếm và Vô Tẫn Kiếm Hồ trôi nổi.
Hắn ta đường đường là tông chủ của Thánh Địa Đông Châu, pháp bảo có nhiều,
xứng mang trên người hắn ta, ít nhất cũng phải là pháp bảo thượng phẩm.
Cho nên hắn ta mới lấy ra mấy chục pháp bảo này.
Nếu mang tất cả pháp bảo từ trong bảo khố của Thái Nhất Kiếm Tông, ít nhất
cũng trên trăm kiện.
Bị Diệp Lạc châm chọc như vậy.
Tô Càn Nguyên còn đỡ.
Trương Hàn trực tiếp hóa đá.
Hắn ta đường đường là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, vậy mà một kiện
pháp bảo cũng không lấy ra được…
Thật mất mặt.
“Pháp bảo không phải có một kiện sao?”
Bỗng nhiên Đạm Đài Lạc Tuyết mở miệng, giống như xem náo nhiệt, lấy pháp
bảo lục lạc lúc trước Diệp Lạc tặng nàng ra, trên mặt mang theo ý cười nói một
câu.
“Khụ khụ, chuyện đó, đại sư huynh, trên tay ta không có pháp bảo, nhưng mà ta
có thể lấy thứ khác gán nợ, ví dụ như tọa kỵ Ngao Ngự của ta! Thương Long
thuần chủng! Thế nào, không kém pháp bảo đúng không.”
Trương Hàn ho khan hai tiếng, che giấu xấu hổ.
…
Bên cạnh phòng bếp, trước bàn.
Khi Diệp Lạc và ba người nghe Trương Hàn trực tiếp lấy Ngao Ngự ra làm đặt
cược, đều sửng sốt một lát.
Chơi lớn như vậy sao?
Lấy tọa kỵ ra làm tiền đặt cược…
Diệp Lạc lại càng trầm tư một lát.
Tính xem Ngao Ngự có đủ tư cách làm đặt cược hay không.
Một lúc lâu sau.
Diệp Lạc mới mở miệng.
“Không được, nhị sư đệ, tọa kỵ của đệ tuy là Thương Long thuần chủng, nhưng
khí huyết của hắn quá yếu, không biết phạm phải cái gì, nếu là trong tình huống
bình thường, muốn đảm nhiệm một hai kiện pháp bảo, thì dư dả, mà lúc này
Thương Long không được.”
Diệp Lạc xua tay nói.
Nghe thấy những lời này.
Trương Hàn kinh ngạc một lát.
Cái gì? Khí huyết của tiểu tử Ngao Ngự kia kém sao?
Không có đạo lý.
Hắn ta ngầm rải thần thức ra.
Rất nhanh tìm được ở bên vách núi, Ngao Ngự nằm trên mặt đất, phát ra tiếng
kêu kỳ lạ.
Nhìn kỹ.
Con hàng này thực sự là khí huyết hơi kém.
Trong khoảng thời gian hắn ta không ở đây, rốt cuộc con hàng này đã làm gì?
Khóe miệng Trương Hàn giật giật.
Có thể chơi mình tới mức khí huyết kém đi…
Cừ thật!
Trương Hàn còn định gọi Ngao Ngự qua để hỏi xem.
Còn chưa kịp kêu lên, Lý Nhị Cương ở bên ngoài nói.
“Đến đây đến đây, các vị đại nhân nhanh ngồi vào vị trí, nước canh long huyết
cẩu kỷ này rất tốt, đây là vật đại bổ! Đại nhân mau nhấm nháp đi! Đáng tiếc,
nếu có thêm thịt rồng nữa thì càng tốt…”
Lý Nhị Cương bưng một bát canh to đi tới trước bàn.
Đặt bát canh lên trên bàn xong, đứng dậy muốn rời đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt
kỳ lạ của bốn đệ tử, không khỏi sửng sốt một lát.
Nhìn hắn ta làm gì.
Trên mặt hắn ta có hoa sao?
“Làm sao vậy, bốn vị đại nhân, món ăn đó ta làm không thể ăn sao?”
Trên mặt Lý Nhị Cương xuất hiện nụ cười nịnh nọt, nói.
“Món ăn này của ngươi, là dùng long huyết làm sao? Long huyết ở đâu ra?”
Giọng nói của Trương Hàn kỳ lạ hỏi.
“Ừm… Bẩm Trương đại nhân, đổi chút long huyết với tọa kỵ của ngươi.”
Lý Nhị Cương ho khan hai tiếng, mở miệng nói.
Những lời này vừa nói ra, khóe miệng Trương Hàn giật giật.
Một chút sao?
Là trăm triệu chút thì có.
Một con Thương Long to như vậy, khiến khí huyết trở nên kém đi, thì phải lấy
bao nhiêu máu.
Đương nhiên, Trương Hàn không có ý trách.