Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Bên cạnh phòng bếp.
Trước bàn, Sở Duyên lẳng lặng ngồi ở đó.
Trên người hắn vẫn là trường bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, ngồi ở chỗ
đó, giống như tiên giáng trần tĩnh tọa ở trong hồng trần, ở phía xa nhìn lại,
giống như một bức họa cuộn tròn tiên cảnh.
Cho dù cảnh giới của Sở Duyên giảm xuống, nhưng khí chất của hắn vẫn không
thay đổi.
Thậm chí theo thời gian trôi qua, khí chất của hắn càng lúc càng hư vô mờ mịt,
tục xưng là “tiên”.
Đây là một loại khí chất trong lòng.
Không có một chút liên quan tới cảnh giới.
“Tông chủ, tông chủ, đến đây, rượu trái cây ngươi muốn đến đây.”
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên ở bên ngoài.
Chỉ thấy Lý Nhị Cương đi từ ngoài vào, trong tay bưng hai cái vò, cơ thể mập
mạp vặn vẹo đi tới.
Lý Nhị Cương đặt hai vò rượu trái cây lên trên bàn.
Đối mặt với Sở Duyên, hắn ta cung kính hơn khi đối mặt với bốn đệ tử nhiều.
“Ừm, hai vò rượu này đúng không, hồ lô ta bảo ngươi chuẩn bị đâu?”
Sở Duyên ngồi trước bàn thản nhiên gật đầu, thuận miệng hỏi một câu.
“Ở đây ở đây, ở đây ở đây, tông chủ, trong hồ lô cũng để đầy rượu trái cây.”
Lý Nhị Cương vội vàng lấy một cái hồ lô bình thường từ bên hông ra.
Hắn ta cung kính đặt hồ lô lên trên bàn.
“Ừm, rất tốt.”
Sở Duyên hài lòng gật đầu.
Hắn lập tức cẩn thận lấy túi trữ vật trong lòng ra, thi triển pháp lực mở túi trữ
vật, cho hai vò rượu trái cây và hồ lô vào trong túi trữ vật.
Làm xong mọi chuyện, hắn đặt túi trữ vật trước mặt Lý Nhị Cương vung vẩy
một vòng.
Vốn định khoe khoang hắn có túi trữ vật.
Nhưng không ngờ rằng.
Vẻ mặt Lý Nhị Cương thản nhiên, không có chút kinh ngạc khi thấy túi trữ vật,
giống như quá quen thuộc.
Lần này Sở Duyên lập tức mê mang.
Sao Lý Nhị Cương này, vậy mà không bị túi trữ vật làm cho kinh ngạc?
Chẳng lẽ trên thế giới này, ngoại trừ hắn ra, ai cũng có túi trữ vật, cho nên mới
không bị hắn dọa sợ?
Sở Duyên vô cùng hoang mang.
Lý Nhị Cương đúng là không bị thứ đồ chơi như túi trữ vật hù sợ.
Thứ này hắn ta gặp nhiều.
Đối với túi trữ vật hắn ta không có hứng thú, đối với chuyện Sở tông chủ muốn
đến Trung Châu, trái lại hắn ta vô cùng chú ý.
“Tông chủ, lần này ngươi tới Trung Châu, khoảng bao lâu mới có thể trở về?”
Lý Nhị Cương dò hỏi.
“Chuyện này thì không rõ lắm, Đại Bỉ vạn tông kết thúc thì sẽ trở về.”
Sở Duyên xua tay nói.
“Vậy thì chúc mừng đệ tử môn hạ của tông chủ đều đạt được thứ hạng cao trong
Đại Bỉ vạn tông trước!”
Lý Nhị Cương không biết cụ thể Đại Bỉ vạn tông là gì, nhưng không cản trở
việc hắn ta chúc mừng.
Nghe thấy những lời này Sở Duyên cười to mấy tiếng, vô cùng hài lòng đối với
lời chúc của Lý Nhị Cương.
Chẳng qua cười một lát, hắn cảm thấy không thích hợp.
Đệ tử môn hạ đều lấy được thứ hạng cao sao?
Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên lấy được thứ hạng cao, đương nhiên là
hắn sẽ vui vẻ.
Dù sao cũng đi mò tiền, thứ hạng càng cao khen thưởng sẽ càng phong phú.
Nhưng nếu Đạm Đài Lạc Tuyết lấy được thứ hạng cao, chẳng phải là thành tài
rồi sao?
Lý Nhị Cương này đang chúc mừng hay rủa hắn vậy?
Tươi cười trên mặt Sở Duyên chậm rãi biến mất.
Vừa định nói Lý Nhị Cương mấy câu.
Ở phía xa một trận cuồng phong đột nhiên truyền tới.
Cùng với cuồng phong, còn có tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
Hú hú!
Sở Duyên quay đầu lại nhìn.
Thì thấy một con Thương Long rất to nghìn trượng đang bay lượn trong không
trung, miệng phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ.
Ông trời của ta!
Sao con hàng này ra ngoài rồi!
Sở Duyên bị dọa sợ, nếu chân bị dọa không nghe sai bảo, hắn tuyệt đối đã ngã
xuống đất.
Sở Duyên nuốt nước bọt.
Trơ mắt nhìn Thương Long bay tới cách phòng bếp chỗ hắn không xa, dừng lại.
Cách con Thương Long càng gần, Sở Duyên càng có thể cảm nhận được chênh
lệch hình thể giữa hai bên.
Hình thể của hắn ngay cả một cái răng của con Thương Long cũng không
bằng…
Chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn.
Sở Duyên đều có loại cảm giác.
Nếu bây giờ hắn bị con Thương Long này nuốt vào, e rằng con Thương Long
cũng không biết đã xảy ra chuyện gì…
Ngay khi Sở Duyên ngây người, một giọng nói truyền từ phía trên Thương
Long tới.
“Sư tôn! Mong người lên trên con rồng, chúng ta cỡi rồng đến Trung Châu!”
Sở Duyên bị giọng nói này làm giật mình tỉnh lại.
Ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh mắt hắn liếc một cái có thể thấy được, hóa ra bốn đệ tử của hắn đều đứng
trên đầu Thương Long.
Cưỡi… Cưỡi rồng đến Trung Châu sao?
Thật hay giả thế?
Thực sự cỡi rồng à?
Còn cùng nhau cỡi?
Đây, đây là lên kiểu gì.
Nhảy lên sao?
Sở Duyên hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Thương Long, đang chuẩn bị nhảy
lên.
Bỗng nhiên, bóng dáng Diệp Lạc rơi xuống bên cạnh hắn.
“Sư tôn, để đệ tử mời sư tôn lên.”
Diệp Lạc cười, vung tay lên.
Một thanh phi kiếm tạo thành bậc thang, xuất hiện trước mặt Sở Duyên.
Phù.
Vẫn là đại đệ tử hiểu chuyện.
Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra, cất bước đi lên bậc thang phi kiếm, bước từng bước
lên đầu rồng.