Đi tới trên đầu Thương Long.
Nhìn vảy rồng màu xanh lóng lánh kia.
Hắn còn có chút thẫn thờ.
Mà Diệp Lạc đã đi tới phía sau hắn.
Trương Hàn thấy thế vỗ nhẹ lên đầu Ngao Ngự.
Ngao Ngự lập tức hiểu ý, gầm thét một tiếng, vặn vẹo cơ thể rồng khổng lồ, bay
lên trời.
Hú hú!
Cất cánh!
Ngao Ngự xoay mấy vòng trên không Vô Đạo Tông, đợi trận pháp của Vô Đạo
Tông mở ra, lập tức bay ra ngoài, bay về phía Trung Châu.
Lý Nhị Cương ở bên cạnh phòng bếp nhìn phương hướng Thương Long rời đi,
chỉnh lại quần áo của mình bị gió mạnh thổi loạn.
“Lần này, trong Vô Đạo Tông đã có thể an tĩnh, chỉ còn lại mình ta, hay là đến
điện Truyền Pháp? Hay là đến Thần Binh Các đây?”
“Thôi, tông chủ đối xử không tệ với ta, tông chủ không mở miệng, ta không thể
tùy tiện đi vào, vẫn nên ở bên ngoài thì hơn, chăm heo nhiều một chút, nói
không chừng có thể nuôi ra con có thể sánh với tiên heo cổ.”
“Nhưng mà có chút đáng tiếc, vậy mà tông chủ cưỡi rồng ra ngoài, bằng không
có thể ép buộc một chút, khiến con rồng kia giúp phối một lát, nói không chừng
có gen rồng, sẽ sinh ra biến dị.”
Lý Nhị Cương nói thầm hai câu.
Sau khi nói xong hắn ta đứng dậy, đi tới chỗ nuôi heo ở dốc núi phía sau.
Tư thái đi đường của hắn ta có vẻ tùy ý.
Nhảy lên nhảy xuống.
Vô cùng tùy ý.
Dù sao trong Vô Đạo Tông chỉ có mình hắn ta, đương nhiên là hắn ta chẳng
phải duy trì nghiêm túc làm gì.
Trực tiếp bắt đầu hình thức giải trí.
…
Bên kia, trên bầu trời ngoài núi Thiên Vụ.
Thương Long nhanh chóng xuyên qua những tầng mây, những nơi đi qua, gió
nổi mây phùn, hơi dừng lại một lát, chỗ đó mây đen dày đặc, mưa to như trút
nước.
Mà trên đỉnh đầu Thương Long.
Mấy bóng người đứng phía trên.
Trong đó bao gồm Sở Duyên.
Chẳng qua Sở Duyên không phải đứng, mà ngồi khoanh chân, nhắm chặt mắt,
giống như không quan tâm thế giới bên ngoài.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra được, hai tay dưới áo bào của Sở Duyên
đang run lẩy bẩy.
Hắn không sợ độ cao.
Lúc trước khi còn là cảnh giới Nguyên Anh, cũng thường xuyên bay, điểm này
có thể hoàn toàn chứng thực, hắn không sợ độ cao.
Nhưng hắn sợ tốc độ này!
Tốc độ của con Thương Long này nhanh tới cực hạn, so với hắn khi bay, nhanh
hơn không chỉ một chút.
Tốc độ nhanh như thế, Sở Duyên có thể không sợ được sao?
Sợ không cẩn thận bị văng ra, ngã thành bánh thịt.
Cho nên hắn chỉ có thể nhắm chặt mắt, không nhìn cái gì.
Chỉ cần ta không nhìn, ta sẽ không sợ hãi!
Ngay khi Sở Duyên nhắm chặt hai mắt.
Phía sau vang lên giọng Diệp Lạc…
…
Trên đỉnh đầu Thương Long.
Sở Duyên nhắm chặt hai mắt, sợ bị Thương Long ném xuống.
Bốn đệ tử sau lưng hắn trái lại rất thản nhiên.
Người sau bình tĩnh hơn người trước.
Thậm chí Đạm Đài Lạc Tuyết đều đã đứng bắt đầu minh tưởng ngộ đạo.
Diệp Lạc đứng cách Sở Duyên không xa, nhìn sư tôn nhà mình ngồi khoanh
chân, nhắm chặt mắt, không biết có nên quấy rầy hay không.
Hắn ta thực sự muốn hỏi một chút, về chuyện sau cảnh giới Độ Kiếp còn cảnh
giới nào nữa không.
Trái lo phải nghĩ một lát.
Diệp Lạc vẫn quyết định tiến lên quấy rầy sư tôn.
“Sư tôn, đệ tử… Đệ tử có nghi vấn muốn thỉnh giáo sư tôn.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này.
Sở Duyên rơi vào đường cùng, chỉ có thể mở mắt ra.
Nhìn cảnh tượng xung quanh điên cuồng lướt qua, vẫn không nhịn được hít vào
một hơi.
Đúng là rất nhanh…
Hắn rất muốn đi qua nắm lấy sừng rồng.
Có lẽ nắm lấy sừng rồng mới có cảm giác an toàn.
Nhưng hắn không dám cử động, đừng nói là đi nắm lấy sừng rồng.
Sở Duyên ổn định cảm xúc, khép hờ mắt, ngay cả quay đầu đều chẳng muốn
quay.
“Lạc Nhi, con có chuyện gì?”
Sở Duyên trực tiếp mở miệng hỏi.
“Sư tôn, đệ tử muốn hỏi một chuyện, ừm… Xin hỏi sư tôn, sau cảnh giới Độ
Kiếp, còn cảnh giới nữa không?”
Diệp Lạc vô cùng thẳng thắn nói ra nghi ngờ của mình.
Nghe thấy những lời này.
Trương Hàn và Tô Càn Nguyên, cùng với Đạm Đài Lạc Tuyết đang ngộ đạo
đều thu hồi ánh mắt, ổn định tinh thần, nghiêng tai lắng nghe.
Mà Sở Duyên nghe thấy thế, thiếu chút nữa mở miệng mắng.
Sau cảnh giới Độ Kiếp, còn cảnh giới khác hay không à.
Ngươi đang nhục nhã sư tôn ngươi sao?
Ta ở đỉnh phong chỉ là cảnh giới Nguyên Anh.
Hơn nữa làm không được lâu, đã rớt khỏi cảnh giới Nguyên Anh!
Có quỷ mới biết phía sau cảnh giới Độ Kiếp còn cảnh giới hay không.
Các ngươi là đám cao nhân có cảnh giới cao hơn ta khi ở thời kỳ đỉnh phong
còn không biết, các ngươi lại hỏi ta?
Ta biết cái vẹo gì?
“Lạc Nhi, sao con lại hỏi vấn đề này?”
Sở Duyên miễn cưỡng lộ ra nụ cười hiền lành, quay đầu nói.
“Sư tôn, là vì lúc trước đệ tử so tài với nhị sư đệ, nhị sư đệ và đệ tử đều là cảnh
giới Độ Kiếp, đệ tử lại có thể dễ dàng đánh bại nhị sư đệ, thực lực giống như
hơn cảnh giới Độ Kiếp, cho nên đệ tử mới có nghi ngờ này.”
Diệp Lạc vô cùng cung kính trả lời