Mãi đến khi người bên cạnh kéo lão ta một cái, lão ta mới tỉnh táo lại.
Sau khi thấy ánh mắt mọi người, trên mặt lão ta ngoại trừ cười khổ, thì không
biết có vẻ mặt gì.
Lão ta sợ lão ta nói ra, sẽ bị người ở đây đánh chết, lão ta coi tông chủ của tông
môn ẩn thế Đông Châu thành người nịnh bợ, trở thành đồ bỏ đi đối đãi, còn
đánh dấu hiệu không thể thâm giao.
Nghĩ tới chuyện này.
Trang Thư rất muốn đập đầu vào bàn chết đi, tránh cho quá xấu hổ.
Đồng thời trong lòng lão ta có chút oán hận.
Oán hận với Sở Duyên.
Ngươi nói xem ngươi đường đường là tông chủ của tông môn ẩn thế Đông
Châu, chạy tới cuối ngồi, lại ngồi ở bàn cuối cùng.
Còn nói cái gì mà tông môn nhỏ bình thường?
Bình cái beep nhà ngươi…
Tông môn nhà ngươi mà là tông môn nhỏ bình thường, vậy các vị đang ngồi
đây tính là gì? Còn không tính là đồ bỏ đi ấy chứ.
Còn làm bộ là cảnh giới Trúc Cơ, đồ lừa đảo, lừa gạt chủ Thánh Địa nho nhỏ
như lão ta!
Quả thực không có tiên đức!
Trong lòng Trang Thư có oán hận, cũng đang châm chọc, nhưng lão ta không
dám nói ra.
Đối mặt với ánh mắt truy hỏi của mọi người.
Trang Thư chỉ có thể thu hồi toàn bộ ý nghĩ, ho khan hai tiếng.
“Các vị đạo hữu, ừm, thực ra ta và Sở tông chủ không tán gẫu cái gì, chỉ tùy tiện
hàn huyên một số chuyện ở giới Tu Tiên thôi.”
“Ừn, con người của Sở tông chủ rất tốt, không tán gẫu những chuyện khác.”
Trang Thư bất đắc dĩ nói ra những lời như vậy.
Dù sao đánh chết lão ta, lão ta cũng không dám nói ra chân tướng.
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người trong điện giật mình, nhao nhao cảm
khái, Trang Thư đúng là có phúc.
“Trang đạo hữu, chẳng lẽ ngươi thực sự chỉ hàn huyên với Sở tông chủ những
chuyện này sao? Vậy vì sao vừa rồi lão Tiền nói, giọng điệu nói chuyện của
ngươi có chút không kiên nhẫn? Không phải là ngươi không biết thân phận của
Sở tông chủ, nên khinh thường Sở tông chủ đấy chứ?”
Có người thông minh, mơ mộng ra một chuyện.
“Không có! Không thể nào! Sao có thể có chuyện này!”
Trang Thư bị năng lực mơ mộng của người này dọa nhảy dựng lên, vội vàng
phủ nhận.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, lão ta đâu còn mặt mũi?
Có thể coi tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu thành người nịnh nọt mà
đối đãi, chẳng phải sẽ bị người khác nói lão ta không biết nhìn người sao?
“Vậy ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có giọng điệu không kiên
nhẫn?”
Người nọ tiếp tục truy hỏi.
“Chuyện này… Thôi! Nói thật cho các ngươi biết! Ta cùng Sở tông chủ đã sớm
quen biết! Nếu không thì ngươi cho rằng, vì sao Sở tông chủ lại trùng hợp ngồi
bên cạnh ta như thế? Vừa rồi giọng điệu của ta không kiên nhẫn, chỉ vì lúc trước
có một số việc ăn chút thiệt thòi, cho nên giọng nói mới không kiên nhẫn, ta và
Sở tông chủ là bạn hợp ý, đương nhiên có thể dùng giọng điệu này.”
Trang Thư nghiến răng một cái, biên soạn ra chuyện xưa.
Dù sao lão ta và Sở tông chủ này không cùng một cấp độ, bọn họ không có khả
năng gặp lại nữa.
Nhưng Trang Thư xem nhẹ tâm tư của mọi người ở đây.
Mọi người biết được Trang Thư có quan hệ với Sở tông chủ xong, thì cùng hít
vào một hơi khí lạnh, trong lòng xuất hiện một ý nghĩa.
Dùng Trang Thư này để kết bạn với Sở tông chủ!
Đám người này nghĩ thì nghĩ, nhưng không ai dẫn đầu đứng ra hỏi Trang Thư.
Nhưng mà một lúc lâu sau, cuối cùng có người không nhịn nổi nữa.
Một chủ của Thánh Địa bản thổ Trung Châu đứng ra.
“Trang đạo hữu, thực sự không ngờ tới, ngươi lại quen biết với nhân vật cấp bậc
như Sở tông chủ, trước đây thực sự là ấm ức ngươi, để ngươi ngồi tít phía sau,
nào, ngươi tới đây ngồi, vị trí bên đó không thích hợp với ngươi.”
Tông chủ của Thánh Địa này nở nụ cười, muốn kéo Trang Thư lên.
Nhân vật khác ở đây cũng tiến lên trước, muốn bắt chuyện với Trang Thư.
Trang Thư nhìn cảnh tượng trước mắt, trợn tròn mắt.
Lão ta cảm bản thân khoác lác lớn quá…
…
Cùng lúc đó.
Trên bậc thềm.
Sở Duyên cũng được Ngô Việt dẫn tới ngồi lên trên.
Trên bậc thềm và dưới bậc thềm hoàn toàn là hai thế giới.
Giống như có trận pháp che âm thanh, sau khi đi lên bậc thang, thì hoàn toàn
không nghe thấy âm thanh phía dưới bậc thang.
Nhưng mà lúc này, trong đầu hắn không có tâm tư đi để ý âm thanh này từ đâu
tới.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
Ân cần hỏi thăm Trương Hàn!
Sở Duyên xem như đã nhìn ra, hắn bị coi thành tông chủ của tông môn ẩn thế
rồi.
Hơn nữa hắn có thể được mời tới tham gia Đại Bỉ vạn tông, hoàn toàn là vì hiểu
lầm, hắn bị hiểu lầm, trở thành tông chủ của tông môn ẩn thế…
Sở Duyên cảm thấy con hàng Trương Hàn kia nói lung tung khắp nơi, cho nên
mới truyền thành như vậy.
Bởi vì hắn tự mình kéo da hổ tông môn ẩn thế Đông Châu, đã kéo không biết
bao nhiêu lần.
Có lẽ mọi chuyện là con hàng Trương Hàn làm.
Hắn từng tận mắt chứng kiến Trương Hàn, ở trước mặt hắn, nói với Đạm Đài
Lạc Tuyết tông môn bọn họ là tông môn ẩn thế.