Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 265

Tám chín phần mười là Trương Hàn thường kéo da hổ tông môn ẩn thế Đông

Châu, mới bị người khác hiểu lầm Vô Đạo Tông bọn họ là tông môn ẩn thế

Đông Châu.

Hiểu rõ chuyện này.

Thiếu chút nữa Sở Duyên phun ra một ngụm máu.

Hắn đã nói, vì sao Đại Bỉ vạn tông khen thưởng phong phú như thế, lại mời

tông môn ba không như bọn họ.

Thì ra đều là hiểu lầm.

Chẳng qua Sở Duyên không dám để lộ ra.

Hắn sợ hắn nói ra chân tướng.

Sẽ bị đám người trước mặt xé xác.

Ngay cả cặn cũng không còn.

Nhưng bây giờ có thể làm sao đây?

Kiên trì tiếp tục giả vờ sao?

Sở Duyên nghĩ tới điểm này vô cùng khó chịu.

Sớm biết thế đã dẫn đệ tử tới, nếu bị lộ, ít nhất còn có đệ tử bảo vệ, có thể chạy

trốn.

Lần này hay rồi, không có đường thứ hai, hơn nữa nếu làm ra vẻ quá mức, hắn

sợ đầu sẽ bị chém mất, bị người ta coi là bóng đá.

Không nên không nên.

Ổn định ổn định.

Bày ra tư thái bình thường mình lừa đệ tử!

Sở Duyên ngầm điều chỉnh tâm trạng, mặt ngoài ra vẻ thản nhiên, bình tĩnh.

Trên bậc thềm.

Sở Duyên đang điều chỉnh trạng thái.

Bên kia mấy người trước bàn đang đánh gia Sở Duyên, trong mắt cả đám lóe

lên hào quang.

Giống như đang vận chuyển đồng thuật nào đó, muốn nhìn thấu Sở Duyên.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, bọn họ đều không nhìn thấu, chỉ cảm thấy càng nhìn

càng mơ hồ.

Đồng thời, mấy người này cũng ngầm trao đổi.

“Các ngươi nhìn thấu cái gì? Bí thuật đồng pháp của Trấn Thánh Thiên Tông ta,

vậy mà không nhìn thấu họ Sở trước mặt này, nhìn kiểu gì cũng là cảnh giới

Trúc Cơ…”

“Họ Sở này, rất không thích hợp! Các ngươi nhìn kỹ hắn xem, vậy mà không có

Nguyên Thần, cũng không có được Nguyên Anh, chỉ có linh hồn, đây không

phải là tu sĩ bình thường sao?”

“Đồng thuật bỏ đi nhà các ngươi nên bảo tu lại đi, các ngươi không nhìn ra

được sao? Linh hồn của người này rất kỳ diệu, giống như có dấu hiệu Nguyên

Anh, cũng không phải Nguyên Anh…”

“Pháp lực của người này cũng bình thường, giống như từng ngưng kết Kim

Đan, nhưng hoàn toàn không có Kim Đan tồn tại, chính là pháp lực bình

thường.”

“Các ngươi suy nghĩ xem, hoàn toàn không nhìn thấu, giống như có một tầng

sương mù bao phủ…”

Mấy người đang nói chuyện với nhau.

Ngô Việt ở bên cạnh thấy thế, nhướng mày, cùng truyền âm với mấy người.

“Các ngươi muốn chết sao? Các ngươi chỉ là đại diện, dám vô lễ với tông chủ

của tông môn ẩn thế một phương như vậy!”

Ngô Việt truyền âm cộng thêm pháp lực cường đại.

Chấn đắc Nguyên Thần của mấy người run lên.

Mấy người vội vàng thu hồi đồng thuật, gật đầu với Ngô Việt bày tỏ mình đã

biết.

Đúng là bọn họ nhìn như vậy rất vô lễ.

Tuy người ta tới từ Đông Châu, nhưng dù gì cũng là tông chủ của tông môn ẩn

thế.

Mấy bọn họ chỉ là đại điện cho tông môn ẩn thế Trung Châu, không cùng cấp

bậc với Sở Duyên.

“Các ngươi thực sự nghĩ đồng thuật của các ngươi có tác dụng sao? Dựa vào

cấp bậc của các ngươi, các ngươi xác định được, không phải vị trước mặt này

cố ý cho các ngươi thấy như vậy đấy chứ?”

Ngô Việt lạnh giọng hỏi một câu khiến bọn họ nghĩ mà sợ.

Nghe thấy những lời này.

Mấy người đều sửng sốt một lát.

Suy nghĩ một lúc, có chút giật mình.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Sở Duyên.

Rất trùng hợp nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt của Sở Duyên.

Giống như đang nói, các ngươi nhìn đủ chưa.

Mấy người hít sâu một hơi, nhao nhao đi ra khỏi bàn, cúi người thi lễ với Sở

Duyên.

“Mong tiền bối tha thứ cho sự vô lễ của bọn ta.”

Mấy người cùng lúc nói ra.

Những lời này vừa nói ra.

Sở Duyên còn đang điều chỉnh trạng thái lập tức hoàn hồn, liếc mắt nhìn một

cái, do dự một lát.

Tuy không biết sao lại thế này, nhưng vẫn không trở ngại thao tác của hắn.

“Ừm, đứng dậy đi.”

Sở Duyên thản nhiên vung tay, chậm rãi nói.

Dù sao hắn có ý nghĩ, không cần lo nói gì, không cần lo hắn biết hay không, tùy

tiện lừa là được.

Chỉ cần lừa tới mức độ chính hắn cũng mơ hồ, những người trước mắt chắc

chắn cũng sẽ mơ hồ.

Mò mẫm, kéo dài thời gian!

Kéo tới khi kết thúc đại hội vạn tông, là được rồi.

Mấy người nghe thấy thế, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, im lặng trở lại bàn,

không nói thêm gì nữa.

Ngô Việt thấy thế, cười hì hì đứng ra, muốn kéo cục diện.

“Sở tông chủ, đây là lần đầu tiên ngươi tham gia Đại Bỉ vạn tông đúng không.”

“Trước đây là không biết Vô Đạo Tông Đông Châu ở đâu, cho nên mới không

mời bên Đông Châu, mong tông chủ không lấy làm phiền lòng!”

Ngô Việt cười hì hì nói.

“Không sao, nhưng mà Ngô minh chủ, đại hội vạn tông này của ngươi, hẳn là

có thể bắt đầu đúng không?”

Sở Duyên thản nhiên mở miệng.

Thúc giục nhanh bắt đầu đại hội vạn tông.

“Ồ… Ồ… Được! Nhưng mà trước khi chính thức bắt đầu, Sở tông chủ, còn có

các đại diện của tông môn ẩn thế Trung Châu, có chuyện phải nói với các vị

trước.”

Ngô Việt đứng dậy, cung kính nhìn thoáng qua Sở Duyên, sau đó mới nhìn

những người khác.

“Nói đi.”

Sở Duyên xua tay, khẽ cúi đầu.

Giữa lông mày có mấy sợi tóc che giấu đôi mắt hắn, khiến người ta không thấy

rõ mắt hắn.
Bình Luận (0)
Comment