“Ừm, nói đi.”
Mọi người cũng nhao nhao gật đầu.
Ngô Việt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nói thật, lão ta còn lo lắng, đám người của tông môn ẩn thế không dễ nói
chuyện.
Hiện giờ có Sở tông chủ dẫn đầu, toàn bộ đều đơn giản hơn.
Chỉ sợ đây là Sở tông chủ cố ý dẫn đường.
Ngô Việt nghĩ như vậy, cảm kích nhìn thoáng qua Sở tông chủ.
“Ừm, một khi đã như vậy, vậy ta sẽ nói, các vị đều là tông môn ẩn thế, giỏi hơn
Thánh Địa rất nhiều, trước khi đại hội vạn tông bắt đầu, ta cảm thấy cần thương
lượng với chư vị một chút, quy củ của Đại Bỉ vạn tông lần này.”
“Đầu tiên, chính là danh sách tham chiến, mỗi một Thánh Địa đều chỉ có năm
slot, nhưng mà các vị của tông môn ẩn thế, ta có thể cho các vị bảy slot tham
chiến, nhưng chỉ có thể chọn đệ tử đồng lứa tham gia.”
“Nếu các vị muốn thế hệ trưởng lão hay Thái Thượng trưởng lão tham gia cũng
được, nhưng ít ra các vị cũng nên cho bọn họ cái mũ là đệ tử đồng lứa, ít nhất
trên danh nghĩa là như thế.”
“Hi vọng các vị có thể thông cảm.”
Ngô Việt nói hết ra.
Lão ta tuyên bố, tin tức đã nói ra, hi vọng các ngươi có thể tuân thủ quy củ trên
danh nghĩa.
“Ừm, yên tâm đi, bọn ta không vô liêm sỉ như vậy, nói là để đệ tử đồng lứa
tham gia, vậy thì chắc chắn là đệ tử đồng lứa tham gia.”
“Đúng vậy, sẽ chỉ để đệ tử đồng lứa tham gia, ngươi yên tâm.”
“Ừm, dù sao bọn ta không tới vì chút khen thưởng đó, không cần phải chơi
xấu.”
Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu có chút khinh thường nói.
Bọn họ không hiếm lạ khen thưởng của Đại Bỉ vạn tông.
Bọn họ đến đây, căn bản là vì muốn kết thân với tông môn ẩn thế Đông Châu.
Nhìn xem đối phương có lai lịch gì, tông môn tu hành theo con đường nào, khác
biệt gì với bọn họ.
Để cho trưởng lão giả làm đệ tử tham chiến sao? Tông môn ẩn thế bọn họ tuyệt
đối không vô liêm sỉ như thế.
“Ừm, đã rõ.”
Sở Duyên cũng lạnh nhạt gật đầu, đôi mắt không hề bận tâm, giống như bất cứ
chuyện gì đều không thể khiến hắn dao động.
“Vậy các vị, tới đây, đây là danh sách đệ tử trong rất nhiều Thánh Địa, thực lực
tính là rất mạnh, các ngươi có thể nhìn xem.”
Ngô Việt nghĩ một lát, lấy một phần danh sách ra, muốn đưa cho Sở Duyên xem
trước, sau đó lại đưa cho mấy người khác, thay phiên quan sát.
Bên kia Sở Duyên tỉnh táo lại, cũng muốn nhìn xem.
Nhưng không đợi hắn nhận lấy danh sách.
Bỗng nhiên một đại biểu của tông môn ẩn thế đứng ra, một tia pháp lực phá hủy
danh sách kia.
“Ngô minh chủ, ngươi làm vậy là có ý gì? Ngươi khinh thưởng tông môn ẩn thế
sao? Cho dù là tông môn ẩn thế Đông Châu, hay là Trung Châu ta, tông môn ẩn
thế nào yếu? Còn cần ngươi cung cấp tình báo sao?”
Người này cau mày, ánh mắt có chút không thân thiện nhìn chằm chằm Ngô
Việt.
Sở Duyên: “…”
Ngươi không nhìn thì thôi, để cho ta xem.
Ánh mắt Sở Duyên nhìn chằm chằm người nọ với hàm ý sâu xa, nhưng hắn
không nói gì, ít nói, trầm mặc một chút, đỡ gây chuyện.
“Là ta không suy xét chu toàn, rất xin lỗi, được, một khi đã như vậy, vậy không
còn chuyện khác, không bằng chính thức bắt đầu đại hội vạn tông đi?”
Ngô Việt vội vàng nói.
Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế liếc mắt nhìn nhau một cái, đều gật đầu.
Sở Duyên chỉ mong sao nhanh bắt đầu, đương nhiên không có ý kiến gì…
Trong khu vực Trung Châu, cung điện trên đảo nhỏ.
Đại hội vạn tông đã bắt đầu.
Trên bậc thềm và dưới bậc thềm, trận pháp ngăn cách giữa hai nơi đã mở ra,
mọi người đều nói chuyện với nhau.
Đại hội vạn tông, thay vì nói là đại hội, chẳng bằng nói là trường hợp mọi người
gặp mặt nói chuyện phiếm.
Trong đó cũng có ý khiến mọi người có quan hệ gần hơn.
Dù sao sau đại hội vạn tông sẽ là Đại Bỉ vạn tông.
Nếu đệ tử môn hạ bị đánh bại, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu, quan
hệ gần hơn một chút, đến lúc đó tránh cho một tông môn khó chịu, mà đánh
nhau.
Tuy đại hội vạn tông bắt đầu, trận pháp giữa hai vùng mở ra, nhưng hai bên biết
rất rõ.
Thánh Địa sẽ nói chuyện với nhau, từ đầu tới cuối không ai dám nói chuyện với
những người của tông môn ẩn thế trên bậc thềm, sợ khiến tông môn ẩn thế
không vui.
Trái lại có không ít người thúc giục Trang Thư đi tìm Sở Duyên bắt chuyện,
Trang Thư sợ tới mức gương mặt tái nhợt, không ngừng tìm lý do từ chối.
Mà trên bậc thềm thì yên tĩnh, không náo nhiệt như phía dưới.
Sở Duyên ít nói nhất, thái độ vô cùng trầm mặc, cứ ngồi khoanh chân như vậy.
Người đại diện của tông môn ẩn thế khác thấy Sở Duyên im lặng.
Còn tưởng là Sở Duyên thích an tĩnh.
Cho nên cả đám ngồi khoanh chân, giống như biến thành tượng điêu khắc.
Khiến trên bậc thềm vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh tới mức độ thành bầu không khí quỷ dị.
May mà Ngô Việt linh hoạt, hiểu tình hình bên bọn họ, đi từ bàn ra, đi tới bên
cạnh Sở Duyên, dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh.