Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 270

“Vô Đạo Tông, Vô Đạo Tông, tòng vô sinh nhất…”

Mạc Thành lẩm bẩm một câu.

Cắt đứt tâm tư muốn thử Sở Duyên.

Chỉ dựa vào những lời này, đủ chứng minh sự tồn tại của tông môn ẩn thế Đông

Châu.

Chẳng qua Mạc Thành vẫn có chút nghi ngờ đối với lịch sử truyền thừa của

tông môn ẩn thế này.

Lão ta không tin, đệ tử của tông môn ẩn thế này đều tự mình mở đường, mà

không phải đi lên con đường của người xưa.

Đệ tử đều có thể tự mình mở đường sao?

Chẳng lẽ đệ tử tông môn nhà ngươi, tất cả đều là thiên chi kiêu tử đứng đầu thật

sao?

“Thôi.”

Mạc Thành lắc đầu.

Lão ta cúi đầu suy nghĩ một lát, ngón tay hơi búng ra.

Một tia lưu quang bay từ đầu ngón tay lão ta ra.

Lưu quang bay ra ngoài, bay ra ngoài ngọn núi.

“Để đệ tử của bần đạo đi thử thực lực của đệ tử tông môn ẩn thế, hẳn là có thể

kiểm tra ra, tốt xấu gì đệ tử của bần đạo cũng là cảnh giới Độ Kiếp, lại càng là

Đại Thiên Kiêu.”

Mạc Thành lẩm bẩm nói.

Theo ý lão ta, muốn kiểm tra xem nội tình cụ thể của tông môn ẩn thế sâu cỡ

nào, từ đệ tử đồng lứa sẽ nhìn ra.

Chiêu thức của đệ tử đồng lứa, từ trong đạo vận có thể nhìn ra nội tình của tông

môn một phương.

Mạc Thành rất muốn biết, tông môn ẩn thế Đông Châu này có nội tình sâu đậm

cỡ nào.



Hành động giống như Mạc Thành, mấy tông môn ẩn thế Trung Châu rất có hiểu

ngầm, đều làm ra chuyện như vậy.

Phái đệ tử càng mạnh hơn, muốn thử đệ tử của Vô Đạo Tông, từ trong đệ tử của

Vô Đạo Tông, nhìn ra nội tình cụ thể của Vô Đạo Tông.

Trong tông môn ẩn thế Trung Châu bắt đầu khởi động mạch nước ngầm.

Nhưng không ảnh hưởng tới Đại Bỉ vạn tông cử hành ở Trung Châu.



Hai ngày sau.

Trên hòn đảo rất to.

Khu vực cư trú, trên một ngọn núi.

Ở trong một điện đường.

Sở Duyên đứng trong điện, mặc trường bào màu tuyết trắng, chắp tay ở sau

lưng, khí chất xuất trần không giây phút nào không vờn quanh hắn.

Sau lưng hắn, Diệp Lạc cẩn thận đi theo.

“Lạc Nhi, cách Đại Bỉ vạn tông còn một ngày nữa, con chuẩn bị thế nào rồi?”

Sở Duyên chậm rãi xoay người, quay mặt về phía Diệp Lạc, mở miệng dò hỏi.

Hắn nghiến răng ở trước mặt đám “lão đại”, làm ra vẻ trước mặt đám “lão đại”

một trận, còn kéo da hổ tông môn ẩn thế Đông Châu.

Nói thế nào hắn cũng muốn đệ tử lấy được chút khen thưởng.

Nếu không thì hắn sẽ mắc bệnh thiếu máu.

“Sư tôn, đệ tử vẫn đang chuẩn bị.”

Diệp Lạc chắp tay, nhỏ giọng nói.

“Ừm, vi sư không cần cầu con đánh được thứ hạng cao, đánh tới 2 vạn là tốt,

hiểu chưa?”

Sở Duyên vỗ bả vai Diệp Lạc, nói.

“Sư… Sư tôn, được.”

Giọng nói của Diệp Lạc hơi kỳ lạ gật đầu trả lời.

Hắn ta là tông chủ của Thánh Địa, mơ hồ có chút vượt qua cảnh giới Độ Kiếp,

vậy mà chỉ lấy thứ hạng 2 vạn?

Chuyện này sao có thể được.

Hẳn là sư tôn đang quan tâm hắn ta, không muốn hắn ta vì thứ hạng, giao chiến

quá mức với người khác, dẫn tới bị thương.

Đúng! Nhất định là như vậy!

“Đúng rồi, có lẽ các con đều đi rút thăm rồi? Nghe nói Đại Bỉ lần này dùng rút

thăm chọn đối thủ, các con đều đi rồi sao?”

Sở Duyên lại dò hỏi.

“Sư tôn, đám đệ tử đã qua đó, đệ tử rút ngẫu nhiên là Dư Tử Nhàn đệ tử của

Thánh Địa Kinh Lan, nhưng mà đệ tử không rõ tư liệu cụ thể của đối phương.”

Diệp Lạc cung kính nói.

“Vậy hai sư đệ con, còn cả sư muội con nữa?”

Sở Duyên không chút để ý nói.

Nói ra, kể từ khi hắn lên đảo nhỏ, vẫn không chú ý tới đệ tử “phàm nhân” Đạm

Đài Lạc Tuyết.

Không biết hiện giờ thế nào.

Không phải là trong khoảng thời gian ngắn này, Trương Hàn sẽ dạy đệ tử thiên

tài của hắn đấy chứ?

Hẳn là không.

Không phải là còn Diệp Lạc sao.

Diệp Lạc nghe sư tôn đặt câu hỏi, không suy nghĩ nhiều, nghĩ một lát đối thủ rút

ngẫu nhiên của mấy đồng môn, nói…

Trên đại điện trong ngọn núi ở đảo nhỏ.

Sở Duyên nghe đại đệ tử Diệp Lạc nhà mình nói một đống tên ra.

Chỉ nghe Diệp Lạc nói.

“Sư tôn, nhị sư đệ rút ngẫu nhiên, là một đệ tử của Thánh Địa Cổ Nguyệt, tên đệ

tử này rất kỳ lạ tên là Trương Đạo Hồng!”

“Tứ sư muội rút ngẫu nhiên, là đệ tử Sở Hòa của Thánh Địa Hoán Tiên Các.”

“Tam sư đệ rút ngẫu nhiên, nghe nói là một đối thủ rất mạnh, là một Thiên Kiêu

đến từ Thánh Địa Hỗn Nguyên Môn, tên là Mã Liên, nghe nói rất am hiểu lôi

pháp.”

Diệp Lạc nói ra tất cả những chuyện mà mình biết.

Sau khi nghe xong, Sở Duyên im lặng gật đầu, trong lòng đã có tính toán.

Xem ra lão tam lão tứ có thể từ bỏ.

Nữ đồ đệ này chỉ là phàm nhân, tham gia chỉ lấy được thứ hạng 5 vạn mà thôi.

Còn lão tam…

Không nghe thấy lời Diệp Lạc nói sao, rút ngẫu nhiên đấu với một đối thủ rất

cường đại.

Với bộ dạng của Tô Càn Nguyên, có lẽ sẽ thua.

Kế tiếp phải xem lão nhị và đại đệ tử Diệp Lạc biểu hiện rồi.
Bình Luận (0)
Comment