Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 272

Danh sách vòng thứ nhất chia làm 10 tổ, mỗi tổ có 5000 người.

Sở Duyên tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng thấy tên đồ đệ nhà mình.

Diệp Lạc và Trương Hàn đều ở tổ thứ nhất.

Tô Càn Nguyên ở tổ thứ ba.

Đạm Đài Lạc Tuyết ở tổ thứ 7.

Sở Duyên nhanh chóng ấn tên Đạm Đài Lạc Tuyết.

Chỉ thấy một khung to hiện lên.

“Đạm Đài Lạc Tuyết vs Sở Hòa.

Tỉ lệ đặt cược: 1000: 0.01”

Chuyện này…

Tỉ lệ đặt cược này cũng quá khủng bố rồi.

Dựa theo ý trên màn ảnh, là nhận định Đạm Đài Lạc Tuyết đệ tử của tông môn

ẩn thế Đông Châu thắng, không có khả năng thua.

Cho nên nếu hạ chú Đạm Đài Lạc Tuyết, Đạm Đài Lạc Tuyết thua, như vậy có

thể được gấp vạn lần, hạ chú Sở Hòa, Sở Hòa thua, sẽ chỉ mất 0.01 lần.

Sở Duyên nhìn những người khác một lát, phần lớn là 1 so với 1.5, không có ai

khoa trương như thế.

Đạm Đài Lạc Tuyết, tận 10.000 so với 0.01.

Đây không phải là tuyên bố, đừng hạ chú người này, thắng cũng không thắng

được bao nhiêu, đi hạ chú người khác.

“Đây không phải là đưa tiền sao?”

Sở Duyên vui vẻ.

Lấy túi trữ vật của mình ra, vét nửa đồ, khoảng chừng mấy nghìn linh thạch

thượng phẩm, hạ chú Đạm Đài Lạc Tuyết thua.

Làm xong mọi chuyện.

Sở Duyên lại dời mắt nhìn về nhóm của Tô Càn Nguyên.

Trái lại tỉ lệ đặt cược của Tô Càn Nguyên và Mã Liên không khoa trương như

thế.

100:1!

Coi như tạm được.

Sở Duyên lại góp tất cả tích tụ còn lại đặt lên Tô Càn Nguyên thua.

Hắn đặt hết xong, chuẩn bị tắt màn ảnh.

Trước khi hắn định tắt đi, lại có một khung nhảy lên.

Nói hắn đã hạ chú, cần cho mình danh hiệu.

“Danh hiệu sao? Vậy tên là Trám Tiễn Đồng Tử đi!”

Sở Duyên hài lòng gật đầu, tắt màn ảnh đi, tâm trạng vô cùng sung sướng.

Nhanh.

Rất nhanh thần tài Sở sẽ xuất hiện!



Sáng sớm ngày hôm sau, người của liên minh tu tiên giả mời đám Sở Duyên

đến nơi tổ chức Đại Bỉ vạn tông để chuẩn bị.

Đương nhiên là đám Sở Duyên không có gì không thể.

Vốn định cưỡi tọa kỵ liên minh tu tiên giả chuẩn bị đi.

Nhưng vào thời khắc quan trọng.

Trương Hàn nói một câu, muốn thể hiện phong phạm của Vô Đạo Tông, đề nghị

mọi người cưỡi rồng qua.

Lúc ấy vẻ mặt Ngao Ngự âm trầm, nhưng Sở Duyên ở bên cạnh, sợ Sở Duyên

không vui, hắn ta chỉ có thể kìm nén, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Hàn.

Hắn ta rất muốn nắm lấy áo người này, hung dữ hỏi đối phương, chẳng lẽ không

sợ linh căn của ngươi không còn sao? Đã lấy linh căn ra thề, còn dám chơi xấu

như vậy!

Sở Duyên cảm thấy cưỡi rồng đúng là thể hiện phong phạm của tông môn ẩn

thế bọn họ, đương nhiên là gật đầu cảm thấy khả thi.

Kết quả, Trương Hàn lại bày ra lần cuối lừa gạt Ngao Ngự.

Ngao Ngự thấy Sở Duyên ở đây, chỉ có thể nghiến răng gật đầu, hóa thành rồng,

chở đám Sở Duyên bay tới nơi tổ chức Đại Bỉ vạn tông.

Hú hú!

Chỉ có tiếng gầm gừ của Ngao Ngự vang vọng tận mây xanh.



Nơi tổ chức Đại Bỉ vạn tông, lựa chọn ở giữa đảo nhỏ.

Ở giữa đảo nhỏ này, có một lầu các to trôi nổi cách mặt đất.

Tòa lầu các này là nơi chủ của tông môn quan sát chiến đấu.

Đám Sở Duyên tới nơi này xong, bốn đệ tử đều đến các nơi khác nhau chuẩn bị

chiến đấu.

Sở Duyên dẫn Ngao Ngự tiến vào tòa lầu các này.

Tòa lầu các này rất rộng, xung quanh tràn ngập đạo vận.

Đương nhiên, Sở Duyên nhìn không hiểu đạo vận, theo ý hắn, tòa lầu các này

vô cùng huyền diệu, nhưng không thể nói rõ huyền diệu chỗ nào.

“Sở tông chủ! Ngươi tới rồi, nhanh đi theo ta, ngươi ngồi ở tầng ba.”

Một chấp sự đứng ở cửa lầu các vội vàng đi ra.

“Ừm.”

Sở Duyên thản nhiên gật đầu.

“Mời tông chủ đi theo ta.”

Chấp sự nói một câu, đi về phía cầu thang.

Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi đi theo.

Trái lại Ngao Ngự vô cùng tò mò, đánh giá xung quanh lầu các.

Đây là lần đầu tiên hắn ta tới chỗ ở của Nhân Tộc.

Trước đây người yêu không đội trời chung, căn bản không cho phép hắn ta tiến

vào khu vực của Nhân Tộc.

Bây giờ có thể đi vào, còn đi theo Vô Đạo Tông.

Nghĩ tới điểm này, oán khí trong lòng Ngao Ngự tiêu tán đi không ít.

Sở Duyên không có tâm tư để ý tới ý nghĩ của con rồng theo sau mình, hắn một

đường đi theo chấp sự đi tới tầng ba.

Tầng ba của lầu các rất trống vắng.

Chỉ có mấy bàn đặt ở hàng đầu.

Rõ ràng là không phải ai cũng có tư cách tiến vào tầng ba.

Hay là nói, chỉ có người của tông môn ẩn thế mới có thể tiến vào.

“Sở tông chủ, chỗ ngồi ở giữa, đó là của ngươi, ngươi ngồi xuống trước đã,

những người khác sẽ tới sau.”

Chấp sự kia cung kính nói.

“Ừm, ngươi lui xuống trước đi, chuẩn bị một chỗ cho vị phía sau ta.”

Sở Duyên nhìn thoáng qua Ngao Ngự, không thể để đối phương luôn đứng

được, xua tay bảo chấp sự đi chuẩn bị chỗ ngồi.

Chấp sự kia nhìn Ngao Ngự một lát, gật đầu lui xuống.

Một lát sau, lập tức chuẩn bị một cái bàn nữa.
Bình Luận (0)
Comment