Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 274

Bọn họ lập tức không còn hứng thú tiếp tục khen ngợi Sở Duyên.

Bọn họ muốn nhìn xem bản lĩnh của đệ tử tông môn ẩn thế Đông Châu, dựa vào

chuyện này biết được nội tình của tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông.

“Khụ, tiền bối, lúc này đệ tử của ngươi có lẽ đã bắt đầu so đấu, không bằng

chúng ta quan sát trước đi?”

“Đúng vậy đúng vậy, tiền bối, chúng ta cùng xem phong thái của đệ tử ngươi

trước đi.”

“Ta cũng rất tò mò, tiền bối sẽ dạy ra đệ tử có phong thái thế nào.”

Mấy đại biểu nhao nhao mở miệng.

“Có thể.”

Sở Duyên thản nhiên gật đầu, không có tâm tư nói chuyện với đám người này,

nhìn hạt châu trên bàn hắn, rót pháp lực vào bên trong.

Nhất thời, một danh sách xuất hiện trong đầu hắn, giống như muốn hắn xác

nhận, muốn quan sát người nào tỷ thí.

Sở Duyên nhanh chóng tìm đệ tử của mình.

“Diệp Lạc của Vô Đạo Tông vs Dư Tử Nhàn của Thánh Địa Kinh Lan.”

Sở Duyên dùng pháp lực chạm vào hàng tên này.

Ngay sau đó, hắn giống như xuất hiện ở phía trên sơn cốc.

Không đợi Sở Duyên quan sát cẩn thận.

Chỉ trong nháy mắt sơn cốc nghiền nát.

Một tin tức xuất hiện trong đầu hắn.

“Kết thúc chiến đấu.”

Thứ đồ chơi gì thế.

Hắn mới mở ra mà.

Kết thúc chiến đấu rồi sao?

Sở Duyên có chút sửng sốt, hắn mở to mắt, nhìn về phía mấy người khác.

Phát hiện mấy đại biểu của tông môn ẩn thế, trên mặt cũng lộ ra vẻ sững sờ.

Kết thúc chiến đấu rồi sao?

Không phải mới bắt đầu à?

Chẳng lẽ xảy ra trục trặc gì đó.

Lúc này một người trong đó đứng ra, gọi một chấp sự đi lên.

Chấp sự đi lên, nghe mọi người hỏi, vội vàng xin lỗi, sau đó đi xuống hỏi.

Một lát sau.

Chấp sự lại quay trở về, trên mặt mang theo xấu hổ.

“Các vị, không có trục trặc gì, đúng là đã kết thúc chiến đấu, thực lực của đệ tử

Vô Đạo Tông quá mạnh, một kiếm giết chết đệ tử của Thánh Địa Kinh Lan, cho

nên kết thúc chiến đấu.”

“Đây là hình ảnh lúc đó, các vị đại nhân có thể xem.”

Chấp sự kia nói xong, cũng nuốt nước bọt, lấy một hạt châu màu đen trong ngực

ra.

Một người lập tức nhận lấy hạt châu, rót pháp lực vào.

Hình ảnh hiện lên trên hạt châu.

Chỉ thấy trong một vùng sơn cốc.

Diệp Lạc mặc đạo bào màu xanh, tóc đen dài, eo buộc hồ lô, giống như kiếm

tiên ngạo thế vẻ mặt không chút thay đổi đứng đó, cảm giác áp bách vô hình

bao phủ cả sơn cốc.

Giống như ở trong vùng bí cảnh này, hắn ta hoàn toàn xứng với bá chủ.

Đối diện với Diệp Lạc là một người phụ nữ tên “Dư Tử Nhàn” mặc tử bào, cầm

ống tiêu dung mạo xinh đẹp.

So với Diệp Lạc lạnh nhạt, trên mặt Dư Tử Nhàn xuất hiện cảm giác khẩn

trương.

Cảm giác khẩn trương này không biết đến từ thân phận của Diệp Lạc, hay đến

từ cảm giác áp bách trên người Diệp Lạc.

Ngay sau đó.

Tuyên bố bắt đầu chiến đấu.

Diệp Lạc nhẹ nhàng quơ kiếm trong hư không, chém ra một kiếm khí mang

theo thái cổ chi ý.

Kiếm khí đánh úp về phía Dư Tử Nhàn.

Dư Tử Nhàn vội vàng dùng ống tiêu thổi, từng dòng gợn sóng lấy cô ta làm

trung tâm lan ra bốn phía, giống như muốn ngăn cản kiếm khí.

Nhưng những gợn sóng này giống như không có tác dụng.

Bị kiếm khí bẻ gãy nghiền nát vỡ ra, một kiếm đánh trúng Dư Tử Nhàn, chỉ

trong nháy mắt khiến Dư Tử Nhàn mất đi năng lực chiến đấu.

Chỉ vậy thôi sao?

Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế đều im lặng một lát.

Vốn đang nghĩ, có thể đánh giá chiêu thức của đệ tử tông môn ẩn thế Đông

Châu.

Không ngờ tới người ta chỉ đánh một chiêu, đã giết chết đối thủ.

Chuyện này bọn họ có thể trách đệ tử nhà người ta quá mạnh được sao? Không

thể.

Chỉ có thể trách đối thủ quá yếu.

“Dư Tử Nhàn này có cảnh giới gì?”

Một người không nhịn được truyền âm hỏi.

“Đại nhân, là cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong, có thể là nửa bước cảnh giới Độ

Kiếp.”

Chấp sự kia cũng truyền âm trả lời.

Người nọ nhất thời ngây ngẩn cả người.

Nửa bước cảnh giới Độ Kiếp bị một chiêu miểu sát…

Ít nhất cũng là một cảnh giới Độ Kiếp.

Thiên Kiêu giống như vậy.

Vô Đạo Tông Đông Châu ngang tàng như thế ư? Đệ tử đều là cảnh giới Độ

Kiếp?

Không có khả năng…

Có lẽ chỉ có người này mạnh thôi.

Kế tiếp chắc chắn không còn người mạnh.

Người nọ nghĩ như thế.

Mấy người khác cũng không khác mấy.

Chỉ riêng Sở Duyên, trong lòng vô cùng rung động.

Mẹ kiếp.

Đệ tử nhà hắn…

Mạnh như thế sao?

Nhẹ nhàng bâng quơ đã loại được đối thủ?

Nếu lúc trước thái độ của hắn cứng rắn một chút, lừa gạt thần thông của Diệp

Lạc tới tay, chẳng phải là hắn cũng có thể mạnh như thế sao?

Sở Duyên hít sâu một hơi.

Không được, không được, có cơ hội nhất định phải tâm sự với Diệp Lạc mới

được.

Người này quá mạnh.

Đánh bại đối thủ một cách rất nhẹ nhàng.

Bên kia, mấy đại biểu của tông môn ẩn thế lấy lại tinh thần xong, nhao nhao

đứng dậy, chúc mừng Sở Duyên.
Bình Luận (0)
Comment