“Sở tiền bối không hổ là Sở tiền bối, ngay cả đệ tử đều ưu tú như thế.”
“Đệ tử của Sở tiền bối cường đại như vậy, ngay cả ta đều chưa chắc đánh thắng
được, nhưng mà vẫn là Vô Đạo Tông lợi hại, có thể thai nghén ra đệ tử như
thế.”
“Ngươi biết ăn nói không, cái gì mà Vô Đạo Tông lợi hại? Đó là Sở tiền bối lợi
hại, có Sở tiền bối dẫn dắt mới là mấu chốt!”
Nghe thấy những lời này.
Sở Duyên chỉ mỉm cười, không có quá nhiều biểu cảm.
Trong lòng đang suy tính, làm thế nào mới có thể “chỉ đạo” Diệp Lạc một chút.
“Sở tiền bối, đệ tử thứ hai của ngươi cũng sắp bắt đầu, chúng ta quan sát trước
đi.”
Một người trong đó mở miệng nói.
“Có thể.”
Sở Duyên gật đầu, đè ép tất cả ý nghĩ xuống.
Rót pháp lực vào bên trong hạt châu.
Tìm tới hàng Trương Hàn.
“Trương Hàn của Vô Đạo Tông vs Trương Đạo Hồng của Thánh Địa Cổ
Nguyệt.”
Sở Duyên dùng pháp lực chạm vào.
Một vùng thảo nguyên cỏ xanh mướt trống rỗng vô ngần xuất hiện trước mắt…
Trong bí cảnh, trên thảo nguyên.
Trương Hàn chắp tay ở sau lưng, lẳng lặng đứng đó.
Hắn ta mặc nho bào, trên nho bào thêu non xanh nước biếc, phối với khí chất
nho nhã trên người hắn ta, khiến hắn ta giống như một nho tiên.
Mà đối diện Trương Hàn, cũng đứng một người.
Là một người đàn ông mặc áo bào màu đen, sau lưng là một thanh đại kiếm
giống như ván cửa.
Người đàn ông này có diện mạo bình thường, khí chất cũng bình thường, thuộc
loại lẫn vào trong đám người sẽ không tìm thấy.
Nhưng trên mặt hắn ta xuất hiện sắc bén.
Người này là đối thủ vòng đầu tiên của Trương Hàn, Trương Đạo Hồng của
Thánh Địa Cổ Nguyệt.
Lúc này, cách chính thức bắt đầu còn một nén nhang.
Cho nên hai người đều đứng đó.
Trương Hàn vô cùng thản nhiên, Trương Đạo Hồng càng thản nhiên hơn.
Đây là điểm Trương Hàn cảm thấy nghi ngờ khó hiểu.
Cho dù thế nào, hắn ta cũng là đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu.
Tên tuổi của Vô Đạo Tông còn đó.
Vậy mà người này không có một chút áp lực.
Chuyện này khiến Trương Hàn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Trương đạo hữu, tại hạ có một việc rất muốn hỏi, không biết Trương đạo hữu
có thể giải đáp hay không.”
Trương Hàn không che giấu, hỏi thẳng.
“Mời đạo hữu nói.”
Trương Đạo Hồng gật đầu, ý bảo Trương Hàn có thể hỏi.
“Vì sao ngươi biết tại hạ là đệ tử của Vô Đạo Tông, nhưng không có một chút
khẩn trương nào?”
Trương Hàn vô cùng tò mò hỏi.
“Bởi vì ta là kiếm tu, người cầm kiếm, không sợ hãi mọi thứ, có gan rút kiếm
với toàn bộ, nếu như sinh ra sợ hãi, vậy chỉ có thể nói ta rất cùi bắp! Nhưng rất
rõ ràng, ta không có khả năng sinh ra sợ hãi.”
Trương Đạo Hồng vô cùng nghiêm túc nói.
“Thì ra là thế.”
Trương Hàn gật đầu, bày tỏ hắn ta đã hiểu.
Chẳng qua ánh mắt nhìn Trương Đạo Hồng, càng lúc càng kỳ lạ.
Kiếm tu…
Đại sư huynh…
Kiếm tu = Đại sư huynh.
Nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên Trương Hàn nheo mắt lại.
Chuyện bị đại sư huynh đánh, vẫn rành rành trước mắt.
Có lẽ, người trước mắt có thể khiến hắn ta xả giận?
Dù sao đều là kiếm tu.
Coi như là đại sư huynh đánh là được.
Trương Đạo Hồng không biết suy nghĩ của Trương Hàn, hắn ta thấy đối phương
chắp hai tay ở sau lưng, cũng có chút tò mò vũ khí của Trương Hàn là gì.
“Vậy xin hỏi đạo hữu, ngươi tu hành đạo gì?”
Trương Đạo Hồng mở miệng hỏi.
“Trận pháp.”
Trương Hàn trực tiếp nói đạo mà mình tu, nói cho đối phương biết, hoàn toàn
không sợ đối phương.
“Trận pháp sao? Vậy trận pháp sư tham gia Đại Bỉ vạn tông, chẳng phải rất thiệt
ư?”
Trương Đạo Hồng kinh ngạc nói.
“Ừm… Cũng tạm, sẽ không chịu thiệt.”
Trương Hàn xua tay nói.
“Không được, trận pháp sư thực sự quá thiệt, đạo hữu, như vậy đi, đợi bắt đầu
chiến đấu, ta cho ngươi nửa canh giờ bày trận trước, ngươi cảm thấy thế nào?”
Trương Đạo Hồng vô cùng thẳng thắn nói.
Nghe thấy những lời này, lúc này Trương Hàn im lặng.
Nửa canh giờ bày trận sao?
Nửa canh giờ có thể bố trí bao nhiêu sát trận cỡ lớn?
Dốc toàn lực, không ai quấy rầy, có lẽ trên mười vạn…
Mười vạn sát trận…
Gia hỏa này chắc chắn sẽ không bị đánh ngay cả bột mịn cũng không còn đấy
chứ?
Trương Hàn vừa định nói chuyện, bỗng nhiên, trong bí cảnh vang vọng một
giọng nói.
“Bắt đầu chiến đấu!”
Những lời này vừa vang lên.
Trương Hàn và Trương Đạo Hồng cùng ngẩn người.
Một lát sau.
Trương Đạo Hồng hoàn hồn trước, nhìn về phía Trương Hàn.
“Đạo hữu ngươi tu trận pháp, vậy thì như ta mới nói, cho đạo hữu nửa canh giờ
bố trí trận pháp, nửa canh giờ sau ta lại xuất kiếm.”
Trương Đạo Hồng vô cùng nghiêm túc nói.
“Ngươi nghiêm túc sao?”
Trương Hàn hơi bất đắc dĩ nói.
“Đó là đương nhiên! Người của Thánh Địa Cổ Nguyệt ta, tuyệt đối không thể
đổi ý! Cho dù ta bị trận pháp ngươi vẽ ra trong vòng nửa canh giờ đánh chết, ta
cũng không có khả năng đổi ý!”
Trương Đạo Hồng vô cùng nghiêm túc nói.
Nghe thấy những lời này.
Trương Hàn thở dài.
Thôi vậy.
Chịu tức giận ở chỗ đại sư huynh, chỉ có thể phát tiết ở đây.