Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 288

“Nhị sư đệ, chẳng lẽ đệ chưa từng nghe nói tới lời đồn về Vô Đạo Tông chúng

ta sao? Lời đồn 300 vạn năm, sao đệ biết sư tôn tồn tại bao nhiêu năm? Có lẽ rất

lâu trước đây, sư tôn cũng là Thiên Kiêu một phương, ở Trung Châu này, có lẽ

sư tôn có mấy lão hữu, hiện giờ đi thăm hỏi cũng rất bình thường đúng không?”

Diệp Lạc lắc đầu cười nói.

Trương Hàn nghe thấy thế lập tức hiểu ra.

Giống như mơ ra được vở kịch gì đó.

“Một khi đã như vậy, ba vị sư huynh, chúng ta quay về bên ngọn núi nghỉ ngơi

đi.”

Đạm Đài Lạc Tuyết thấy thế, mở miệng nói.

Đám Diệp Lạc không có ý kiến.

Bốn người đang định bay lên.

Đúng lúc này.

Diệp Lạc tình cờ thấy được ở một góc rẽ lầu các, mười mấy đệ tử tham gia Đại

Bỉ vạn tông tụ tập với nhau, giống như đang thảo luận gì đó.

Trong lúc này Diệp Lạc có chút hứng thú, gọi ba đồng môn bay về phía bên đó,

muốn xem rốt cuộc bên đó xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, bốn bọn họ đi tới bên này.

Liếc thấy được chỗ đó, có hơn mười người tụ tập lại, chỉ nghe một người cầm

đầu nói chuyện, thỉnh thoảng còn có đệ tử của Thánh Địa đi ngang qua, cũng

gia nhập xem náo nhiệt.

Mà người cầm đầu kia, là Mã Liên.

“Ta nói cho các ngươi biết, so đấu lần này là ta sơ suất, ta không tránh, đệ tử

của tông môn ẩn thế kia không nói võ đức, tới đánh lén lão tiền bối ta!”

Mã Liên chậm rãi nói.

Giọng nói tràn ngập sức thuyết phục.

Khiến không ít người bên cạnh bị cuốn hút, cảm thấy lời Mã Liên nói là sự

thực.

Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông thấy thế không biết nên nói gì.

Cuối cùng đám Diệp Lạc nhao nhao dời mắt nhìn Tô Càn Nguyên.

Ý vô cùng rõ ràng.

Đối thủ của ngươi.

Ngươi gặp phải chuyện này, tự ngươi giải quyết đi.

Khóe miệng Tô Càn Nguyên cũng giật giật, không ngờ tới đối thủ lại vô liêm sỉ

như thế, thua còn ăn nói linh tinh khắp nơi.

Thôi, có thể ra tay, vậy thì ra tay đi.

Tô Càn Nguyên thở dài một hơi, sờ đầu trọc của mình, bay xuống phía dưới…



Trong khu vực Trung Châu.

Trong một thành trì phàm tục tên là “thành Trưởng Ảnh”.

Sở Duyên và Ngao Ngự ngồi ăn trước một tiệm mì.

Từ trong liên minh tu tiên giả đi ra, bọn họ một đường tới nơi này.

Lúc này.

Sắc mặt Sở Duyên khó coi ngồi ở đó, ăn một bát mì.

Chỉ có đồ ăn mới khiến tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn một chút.

Hắn thực sự không nghĩ ra.

Vì sao dạy một đệ tử thành phế vật, sẽ khó như thế?

Ngươi nói xem Diệp Lạc không có linh căn, nhưng lại là Cận Đạo Chi Thể, hắn

có thể lý giải.

Ngươi nói xem Trương Hàn bị sét đánh không có linh căn, nhưng Trận Tâm trời

sinh, hắn cũng có thể lý giải.

Ngươi nói xem Tô Càn Nguyên không có linh hồn, không thể tu luyện, nhưng

luyện thể, còn có Trương Hàn giúp đỡ, có thể thành tài, hắn rất miễn cưỡng có

thể lý giải.

Nhưng con mẹ nó Đạm Đài Lạc Tuyết là cái quỷ gì?

Không được Trương Hàn giúp đỡ, mà là thiên tài, còn là thiên tài bị hắn dạy bậy

bạ, còn học chơi cờ gì đó, như vậy có thể thành tài được sao?

Chuyện này bảo hắn lý giải kiểu gì?

Nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra!

Nếu mọi người có thể thành tài, sao không thấy hắn thành tài?

Đến bây giờ vẫn là cảnh giới Trúc Cơ!

Hơn nữa, một đợt này hắn còn thiệt trên vạn linh thạch thượng phẩm.

Tâm trạng Sở Duyên rất không tốt.

Không hộc máu đã tính là tâm tính của hắn cường đại.

Gương mặt Sở Duyên âm trầm ăn mì.

Ngao Ngự ở bên cạnh sợ tới mức run lẩy bẩy.

Hắn ta cảm thấy vị trước mặt này, khí tức vô cùng khủng bố, giống như tâm

trạng không được tốt lắm.

Ngồi bên cạnh, hắn ta đều cảm thấy sẽ bị đánh, chỉ có thể rụt cổ.

Ngay cả mì đặt trước bàn đều không dám ăn.

“Ngao Ngự.”

Bỗng nhiên Sở Duyên mở miệng.

Rầm…

Ngao Ngự đứng bật dậy theo bản năng, đụng vào bàn một cái.

Thiếu chút nữa đánh rơi bát mì kia.

Sợ tới mức thiếu chút nữa Ngao Ngự quỳ xuống đất xin tha.

Sở Duyên tâm trạng không được tốt ngẩng đầu nhìn Ngao Ngự, không rõ con

rồng này đang run cái gì.

“Tông chủ! Rất xin lỗi rất xin lỗi!”

Ngao Ngự vội vàng mở miệng.

“Không sao, Long Tộc các ngươi sợ nóng à?”

Sở Duyên cảm thấy kỳ lạ hỏi.

“Không có không có, bình thường Long Tộc không sợ nóng, ta là Thương Long

thuần huyết, sao có thể sợ nóng?”

Ngao Ngự vội vàng giải thích.

“Vậy ngươi run lẩy bẩy cái gì?”

Sở Duyên đặt đũa xuống, nhìn Ngao Ngự nói.

“Không sao không sao, tông chủ, ngươi có chuyện gì?”

Ngao Ngự cố gắng khiến cơ thể mình bình thường trở lại.

Hắn ta có thể nói, hắn ta là sợ Sở Duyên, cho nên cơ thể mới run lẩy bẩy hay

không?

“Không sao, ngồi xuống đi, chỉ muốn nói chuyện phiếm với ngươi mà thôi.”

Sở Duyên ôm một bụng oán hận châm chọc.

Lần này là Đạm Đài Lạc Tuyết thành tài và tổn thất trên trăm vạn linh thạch,

thực sự khiến hắn rất buồn bực.

May mắn, may mắn Đạm Đài Lạc Tuyết thành tài bị hắn phát hiện, hệ thống

còn chưa bắt đầu kiểm tra đo lường.
Bình Luận (0)
Comment