Hệ thống chưa kiểm tra đo lường, chỉ cần hắn kịp thời đá Đạm Đài Lạc Tuyết ra
khỏi tông môn, vậy thì cảnh giới của hắn không bị trừ đi.
Chuyện này là trong cái rủi còn có cái may.
Ngao Ngự ở bên cạnh nghe thấy những lời này, nhẹ nhàng thở ra, hóa ra không
phải chuyện lớn gì, chỉ nói chuyện phiếm với vị này mà thôi.
Hắn ta vội vàng ngồi xuống lần nữa.
“Tông chủ ngươi nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì?”
Ngao Ngự vô cùng nhu thuận dò hỏi.
“Ngươi nói xem, nếu muốn nhận đồ đệ, còn muốn dạy đồ đệ thành phế vật, vậy
ngươi phải dạy như thế nào?”
Sở Duyên có vẻ đăm chiêu hỏi.
“Dạy đồ đệ thành phế vật sao? Chuyện này không phải có tay là được ư?”
Ngao Ngự cảm thấy kỳ lạ trả lời một câu.
Những lời này vừa nói ra.
Gương mặt hơi hòa hoãn của Sở Duyên lại trở nên âm trầm.
Có tay là được à?
Vì sao luôn là những lời này?
Đừng nói là lấy tay, hắn dùng cả chân cũng không thể dạy thành phế vật!
“Câu trả lời rất hay.”
Sở Duyên không tiện phát giận, giọng nói lạnh hơn vài phần nói.
“Chuyện này, chuyện này… Tông chủ, muốn dạy đồ đệ thành phế vật, không
phải rất dễ dàng sao? Lúc trước khi ta ở long phủ, cũng từng thấy đại ca ta nhận
đồ đệ, đại ca ta nhận một đồ đệ xong thì không để ý nữa, nửa năm sau, đồ đệ kia
ngay cả binh tôm đều không đánh lại được, phế tới mức cực hạn, cho nên ta
cảm thấy, nuôi thả có thể dưỡng thành phế vật.”
Ngao Ngự suy nghĩ rất lâu, mở miệng nói.
“Nuôi thả sao?”
Sở Duyên nhíu mày, hắn nuôi thả ba đồ đệ thành tài rồi.
“Đúng vậy, nuôi thả, không ai dạy, vậy chắc chắn sẽ thành phế vật.”
Ngao Ngự đáp.
“Vậy ngươi cảm thấy, muốn dạy đồ đệ thành phế vật, thì nên nhận thiên tài hay
nhận phế vật tốt hơn?”
Sở Duyên sờ cằm, híp mắt nói.
“Tông chủ, vì sao phải tìm thiên tài hay phế vật? Chẳng lẽ quy tắc không cho
phép tìm bừa một người sao?”
Ngao Ngự sờ đầu, mê mang hỏi.
Nghe thấy những lời này.
Bùm…
Đầu Sở Duyên ong ong.
Đúng vậy.
Hắn ngốc sao?
Vì sao không trực tiếp tìm bừa một người?
Cứ phải tìm thiên tài phế vật?
Hắn vốn có ý nghĩ, lo lắng tìm bừa một người có khả năng thành tài.
Bây giờ xem ra, tìm phế vật thiên tài đều dễ dàng thành tài, tìm người bình
thường mới là vương đạo!
Tìm một người phàm tục, nuôi thả tiếp, đây mới là phương pháp chân chính dạy
đồ đệ thành phế vật!
Sở Duyên ngộ ra.
Hắn ngộ ra phương pháp dạy đồ đệ thành phế vật.
Tất cả buồn bực vì Đạm Đài Lạc Tuyết và tổn thất trên vạn linh thạch đều mất
sạch.
“Khá lắm, Ngao Ngự, có chút tài đấy.”
Sở Duyên nhìn Ngao Ngự đầy tán thưởng.
“Tông chủ quá khen.”
Ngao Ngự vội vàng nói.
“Cho nên ngươi cảm thấy, tùy tiện tìm người, sau đó nhận làm đồ đệ, rồi lại
nuôi thả, có thể dễ dàng dạy thành phế vật, đúng không?”
Sở Duyên đứng dậy nói.
Ngao Ngự ở bên cạnh thấy Sở Duyên đứng dậy, vội vàng đứng dậy theo, cẩn
thận suy nghĩ một lát, mới trả lời Sở tông chủ này.
“Đúng vậy, Sở tông chủ, ta cảm thấy tùy tiện tìm người, lại nuôi thả, trong tình
huống không có bất cứ tài nguyên gì, tuyệt đối không thể tu ra được gì.”
“Nếu lo lắng quá, có thể tìm ăn xin, có thể làm ăn xin, vậy chắc chắn không có
tư chất, như thế càng ổn định.”
Ngao Ngự nghiêm túc trả lời.
Sở Duyên nghe thấy thế càng ngày càng kích động.
Hay lắm.
Con rồng này.
Đúng là có đầu óc.
Có phương pháp này, chẳng lẽ hắn không dạy đồ đệ thành phế vật được sao?
Ăn xin càng thêm ổn định!
“Tiểu tử ngươi khá lắm.”
Sở Duyên vỗ bả vai Ngao Ngự, đứng dậy đi ra ngoài.
“Tông chủ ngươi đợi ta với.”
Ngao Ngự đang muốn theo sau, nhưng bị tiểu nhị ngăn lại trả tiền.
Ngao Ngự sốt ruột quá, tìm một linh thạch ném cho tiểu nhị.
Phải nhanh đuổi kịp.
Nhưng tiểu nhị này cố gắng trả tiền lẻ cho Ngao Ngự, Ngao Ngự này sốt ruột
tới mức vội vàng nói không cần trả tiền thừa.
Tiểu nhị này là người rất ngay thẳng, nói không thể nhận tiền boa, nhất định
phải trả tiền cho Ngao Ngự.
Đợi tiểu nhị gọi chưởng quầy ra trả tiền cho Ngao Ngự, bóng dáng Sở Duyên đã
không thấy.
Ngao Ngự chỉ có thể ra khỏi tiệm mì tìm Sở Duyên.
Bên kia.
Sở Duyên đi ra khỏi tiệm mì đi trên ngã tư đường, nhìn quanh một vòng.
Rất trùng hợp chính là, hắn thực sự tìm được ăn xin.
Ở đầu ngõ có vẻ âm u, có mấy chục ăn xin đang xin ăn.
Ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía một thân hình có vẻ nhỏ xinh trong mười mấy
tên ăn xin.
Nhận một ăn xin làm đồ đệ!
Tuyệt đối không thể thành tài!
Sở Duyên nghĩ như vậy, tâm trạng trở nên sung sướng bắt đầu chuyển động,
bước chân lên, đi tới ngõ nhỏ chỗ đám ăn xin kia.
…
Thành Trường Ảnh, đầu ngõ âm u
Sở Duyên đi tới cách đám ăn xin không xa.
Còn chưa tới gần, mùi tanh tưởi bay tới.
Ngửi được mùi này, Sở Duyên không nhịn được nhíu mày.
Chẳng trách người đi đường xung quanh sẽ tránh con hẻm này.
Bỗng nhiên trong lòng Sở Duyên dâng lên một ý nghĩ.