Đám ăn xin này là tới ăn xin.
Nhưng mùi hương trên người quá thối, người đi đường tránh còn không kịp, sao
dám tiến lại gần.
Người đi đường không tới gần, lấy đâu ra người bố thí.
Vì sao không tắm rửa xong lại đi xin ăn.
Không đúng…
Sở Duyên ngây ngẩn cả người.
Nhưng người ta không ăn xin, lấy đâu ra tiền đi tắm thay quần áo.
Nhưng người ta không tắm rửa thay quần, sao có thể xin ăn.
Nhưng người ta không xin ăn, thì lấy đâu ra tiền tắm rửa thay quần áo…
Vòng tuần hoàn chết sao?
Sở Duyên lắc đầu, ném những ý nghĩ này ra sau đầu.
Hắn cố nén cảm giác tanh tưởi, đi vào bên trong.
Đôi mắt vô thần của đám ăn xin nhìn thấy nhân vật như Sở Duyên đi vào, cả
đám vội vàng vây quanh tới.
“Đại lão gia, thưởng cho ít tiền đi…”
“Đại lão gia, ta đã bốn ngày không ăn cơm, cầu xin đại lão gia cho ta miếng
cơm…”
“Đại lão gia…”
Đám ăn xin vây tới, khóc kêu xin ăn.
Sở Duyên nhướng mày, xua tay, bảo đám ăn xin lùi xuống.
Trong túi trữ vật của hắn ngoại trừ một số pháp bảo, còn lại sạch hơn cả bát của
đám ăn xin.
Còn tìm hắn ăn xin.
Hắn không tìm đám ăn xin này xin đã không tệ rồi.
Sở Duyên lập tức đi tới trước một ăn xin hắn mới nhìn trúng.
Trên mặt ăn xin này dơ dáy bẩn thỉu, không nhìn ra được diện mạo cụ thể, chỉ
có thể nhìn ra là một người phụ nữ.
Chẳng qua khiến Sở Duyên kỳ lạ chính là.
Sau khi tới gần ăn xin này, vậy mà không ngửi thấy mùi tanh, trái lại có mùi
thơm nhàn nhạt.
Mùi thơm này rất dễ ngửi.
Nhưng Sở Duyên không ngửi ra được đây là mùi gì.
“Đại, đại lão gia, có thể, có thể cho ta ít tiền không?”
Ăn xin này giống như hơi sợ hãi, nói chuyện đều run lẩy bẩy, cầm cái bát rách
trong tay, run rẩy giơ lên.
“Có thể, nhưng mà ngươi cần trả lời ta một vấn đề trước.”
Trên mặt Sở Duyên là vẻ thản nhiên, có hương vị của cao nhân.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm ăn xin này, muốn nhìn ra được gì đó từ trên người
người này.
“Đại lão gia, ngươi, ngươi hỏi đi.”
Ăn xin rụt rè nói.
“Ngươi tên là gì?”
Sở Duyên mỉm cười hỏi.
“Đại lão gia, ta tên là Tô Hề.”
Ăn xin hồi hộp đáp.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên sửng sốt một lát.
Tô Hề…
Họ Tô.
Họ Diệp không nhận.
Họ Trương không nhận.
Họ Đạm Đài không nhận.
Họ Tô này…
Tuy Tô Càn Nguyên cũng đâm sau lưng hắn một nhát, nhưng Tô Càn Nguyên là
bị Trương Hàn ảnh hưởng, không tính là Tô Càn Nguyên tự mình đâm sau lưng
hắn.
Họ Tô, miễn cưỡng có thể nhận.
Quan trọng nhất người nọ là ăn xin.
Tùy tiện nhận một ăn xin làm đồ đệ, bộ dạng này không có khả năng thành tài
được.
“Ngươi có nguyện ý nhận ta làm sư phụ không?”
Nghĩ vậy, Sở Duyên lộ ra nụ cười.
Nhận một tên ăn xin vào tông.
Sau khi vào cửa, có thể cho ăn xin này ăn uống no đủ, cũng rất tốt, ít nhất tốt
hơn làm ăn xin, hắn cũng không tính là lừa người ta vào tông môn.
Hắn đây là muốn tốt cho ăn xin này!
“Hả? Đại lão gia, cái gì?”
Ăn xin “Tô Hề” sửng sốt một lát, thẫn thờ đáp.
“Ta nói, ngươi nguyện ý bái ta làm sư phụ, theo ta tới Đông Châu tu hành
không?”
Sở Duyên cười hỏi.
“Đại, đại lão gia, ta có thể sao?”
Tô Hề có chút hoài nghi mình nghe nhầm.
Có tông môn tu tiên muốn nhận nàng làm đồ đệ sao?
Không có khả năng, nàng chỉ là một ăn xin.
Đây là tông môn phàm tục đúng không?
“Có thể! Chỉ cần ngươi muốn, vậy thì tuyệt đối có thể! Nào, theo ta rời đi!”
Sở Duyên cười xòe bàn tay ra.
“Ta…”
Trong lòng Tô Hề giống như bị xúc động, do dự một lát, chậm rãi đặt tay lên
bàn tay của Sở Duyên.
Rất ấm áp…
Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Hề khi nắm tay Sở Duyên.
“Đi thôi, Ngao Ngự? Ngao Ngự!”
Sở Duyên thấy thế, gật đầu hài lòng, xoay người muốn gọi Ngao Ngự ra, nhưng
gọi một tiếng không thấy Ngao Ngự đáp lời.
Hắn xoay người phát hiện đã không thấy bóng dáng của Ngao Ngự.
Nhất thời gương mặt lập tức âm trầm.
Con hàng này chạy đi đâu thế?
Ngay khi Sở Duyên không biết nên nói gì, một giọng nói vang lên ở phía xa.
“Tông chủ! Ta ở đây!”
Chỉ thấy Ngao Ngự đạp không vội vàng tiến tới.
Dân chúng xung quanh thấy Ngao Ngự đạp không mà tới, nhao nhao hoảng sợ
quỳ trên đất, miệng gọi tiên nhân.
Sở Duyên thấy Ngao Ngự khoa trương như vậy, khóe miệng giật giật.
Ngay sau đó, Ngao Ngự vội vàng đi tới bên cạnh Sở Duyên.
“Tông chủ, ta ở đây!”
Ngao Ngự mở miệng nói.
“Đi, biến thành rồng, dẫn bọn ta trở về.”
Sở Duyên xua tay nói.
Biến thành rồng sao?
Ngao Ngự bất chợt sửng sốt.
Hắn ta rất muốn nói, hắn ta không phải tọa kỵ.
Nhưng đối mặt với Sở Duyên…
Hắn ta không dám nói.
Thôi…
Một lần cuối cùng!
Một lần cuối cùng bị cưỡi!
Lần sau tìm cơ hội nói với Sở tông chủ một tiếng!
Ngao Ngự hít sâu một hơi, bóng người cử động, hóa thành một tia quang mang,
biến thành một con Thương Long to.
Hú hú!