“Nhưng mà… Bọn ta chưa từng nghe nói tới cái tên Vu Tộc này.”
Trương Hàn lắc đầu.
“Có nên tìm Ngô Việt hỏi một chút không? Cho dù thế nào Trung Châu cũng là
đại châu đứng đầu, đối với ghi chép thời Thượng Cổ, chắc chắn nhiều hơn
Đông Châu chúng ta, nói không chừng có ghi chép liên quan tới Vu Tộc.”
Diệp Lạc đề nghị.
Ba người khác đều nhao nhao gật đầu.
Cảm thấy khả thi.
Ngay khi bốn bọn họ dự định đi tìm Ngô Việt.
Rất trùng hợp là, Ngô Việt mới đến ngọn núi, dự định nhìn xem Sở Duyên trở
về hay chưa.
Kết quả vừa tới đã bị đám Diệp Lạc vây quanh, Ngô Việt sợ tới mức thiếu chút
nữa cho rằng bốn bọn họ định làm gì lão ta.
Cẩn thận nghe ngóng, mới biết được, bốn đệ tử của Vô Đạo Tông muốn hỏi
thăm tin tức từ chỗ lão ta.
Điều này khiến Ngô Việt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà nghe xong mọi chuyện bốn đệ tử của Vô Đạo Tông nói, lại sửng sốt
một lát.
“Vu Tộc? Đây là chủng tộc gì? Là chi nhánh của yêu tộc sao?”
Ngô Việt mê mang hỏi.
“Không biết, nếu bọn ta biết, còn có thể hỏi ngươi sao?”
Vẻ mặt Diệp Lạc không đổi nói.
“Chuyện này… Chuyện này ta cũng không rõ lắm, ta cũng chưa từng nghe nói
tới Vu Tộc, nhưng mà Bạch trưởng lão trong phân bộ Tàng Pháp Các của liên
minh tu tiên giả bọn ta có nghiên cứu chuyên sâu đối với mọi thứ ở thời Thượng
Cổ, nếu bốn đạo hữu không ngại, có thể đi cùng ta hỏi một chút.”
Ngô Việt thấy thế, đề nghị.
“Có thể.”
Đám Diệp Lạc liếc nhau một cái, đều gật đầu.
Nếu muốn biết rõ tin tức về thời đại sư tôn sống, đương nhiên phải tìm tòi, thỏa
mãn lòng tò mò.
Lúc này, năm người cùng rời khỏi ngọn núi Vô Đạo Tông cư trú, đi tới khu vực
đảo nhỏ.
…
Rất nhanh.
Năm người đi tới phân bộ Tàng Pháp Các của liên minh tu tiên giả, gặp được
trưởng lão của Tàng Pháp Các này.
Sau khi bọn họ nói ý đồ đến.
Trưởng lão tóc trắng xóa của Tàng Pháp Các cũng nhíu chặt lông mày.
“Vu Tộc? Vu sao? Vì sao lão phu cảm thấy từng nghe nói ở đâu rồi?”
Trưởng lão của Tàng Pháp Các nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Đám đệ tử của Vô Đạo Tông nghe thấy thế, đôi mắt đều sáng lên.
Vậy mà thực sự có người biết Vu Tộc này?
Chẳng lẽ thời đại chân chính của sư tôn, sắp lộ ra ánh sáng sao?
Tâm tư của đám Diệp Lạc lung lay, muốn nhanh chóng biết được.
Ngô Việt ở bên cạnh không biết đám Diệp Lạc hỏi Vu Tộc là vì Sở Duyên, chỉ
cho rằng bốn bọn họ nghe lén được tin tức gì đó, nhìn vẻ mặt bốn người, cũng
có thể đoán ra được ý nghĩ của bốn người.
“Vậy Bạch trưởng lão, rốt cuộc Vu Tộc này là gì? Là chi nhánh của yêu tộc thời
Thượng Cổ sao?”
Chỉ nghe Ngô Việt hỏi.
“Bạch trưởng lão” của Tàng Pháp Các lắc đầu…
…
Trên đảo nhỏ.
Trong Tàng Pháp Các.
Bạch trưởng lão không biết lấy từ góc nào ra một quyển sách cũ nát.
Trên quyển sách này tràn ngập dấu vết năm tháng, giống như tồn tại năm tháng
không thể tưởng tượng tới, từng trang giấy ố vàng, giống như chứng kiến một
đoạn lịch sử.
“Quyển sách này có ghi lại về Vu Tộc sao?”
Ngô Việt đứng trong lầu các mở miệng hỏi.
Bạch trưởng lão không để ý tới Ngô Việt, lập tức mở quyển sách này ra.
Ngô Việt nhìn mà sửng sốt một lát.
Tốt xấu gì lão ta cũng là minh chủ của liên minh tu tiên giả.
Có cần không nể mặt lão ta như vậy hay không, một câu cũng không trả lời.
Nhưng nghĩ tới tính cách của trưởng lão này, vẫn luôn là như vậy, Ngô Việt
bình thường trở lại.
Nếu không vì tính tình của trưởng lão này, lão ta không có khả năng xếp đối
phương tới phân bộ Tàng Pháp Các.
Đám Diệp Lạc không nói gì, im lặng xông tới, muốn xem nội dung của cuốn
sách.
Nhưng sau khi bọn họ tới gần thì sững sờ.
Trên từng trang giấy ghi chép lại, đều là một số văn tự không rõ.
Tóm lại, đây không phải văn tự thời hiện đại.
Cũng không phải thời Thượng Cổ.
Trương Hàn bác học hiểu biết nhiều, biết không ít văn tự thời Thượng Cổ.
Ghi chép trên quyển sách này, không phải văn tự thời Thượng Cổ.
Đám Diệp Lạc thấy văn tự đọc không hiểu, chỉ có thể đứng một bên, lẳng lặng
đợi trưởng lão này có hành động kế tiếp.
Cuối cùng, sau khi trôi qua gần một nén nhang.
Động tác trên tay Bạch trưởng lão dừng lại, quyển sách cũng được lật tới một tờ
cũ nát.
Trong trang giấy này, chỉ có một nửa, phía trên không biết là phù văn gì, nửa tờ
giấy còn lại bị tách ra còn có một phù văn.
“Chính là đoạn này!”
Bạch trưởng lão chỉ một tờ trong quyển sách này.
Lớn tiếng nói.
“Xin hỏi trưởng lão, phù văn này là có ý gì?”
Diệp Lạc đi ra dò hỏi.
Nghe thấy những lời này.
Bạch trưởng lão nhìn thoáng qua Diệp Lạc, bỏ một tay ra khỏi sách, đi sang bên
cạnh, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, lão ta mới chậm rãi nói.
“Quyển sách này, chính là bần đạo tìm được trong một di tích vô cùng cổ xưa,
khi mới đạt được quyển sách này, nó có hình dạng cũ nát không chịu nổi, bần
đạo tự học lên, cho nên vô cùng tò mò thời đại Thượng Cổ, vẫn luôn dốc lòng
nghiên cứu về thời đại Thượng Cổ.”