“Niên đại của quyển sách này rất lâu, khi mới đạt được quyển sách, bần đạo
nghĩ theo bản năng, quyển sách này là ghi lại thời Thượng Cổ, nhưng sau này
cẩn thận xem xét, phát hiện không phải.”
“Sau khi trải qua cân nhắc, bần đạo phát hiện, thời đại tồn tại của quyển sách
này, có khả năng còn trên thời Thượng Cổ, bần đạo lớn mật suy đoán, trên thời
Thượng Cổ, có khả năng còn có thời đại khác! Chẳng qua chưa từng ghi lại!”
Nói đến đây.
Bạch trưởng lão dừng một lát, nghĩ một lúc mới nói tiếp.
“Nhưng giới Tu Tiên hiện giờ, chỉ là suy đoán, đâu có người nào tin tưởng, kết
quả là, bần đạo chỉ có thể nói với mấy vị hảo hữu ý của văn tự ở trên quyển
sách này, một tờ này, chữ này là Vu!”
Sau khi Bạch trưởng lão nói xong, đôi mắt nhìn chằm chằm quyển sách cũ nát
không chịu nổi.
Những lời này vừa nói ra.
Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc.
Nói cách khác, Vu Tộc này thực sự tồn tại?
Hơn nữa tồn tại trên cả thời Thượng Cổ?
Chuyện này có phải chứng minh…
Thời đại tung hoành chân chính của sư tôn, không phải thời Thượng Cổ, mà
trên thời Thượng Cổ?
Suy nghĩ này đúng là đáng sợ.
Nghĩ tới đây đồng tử của bốn người không nhịn được co rút lại.
Giống như thấy được bóng dáng sư tôn nhà mình bước chậm trong năm tháng
vô tận.
“Đúng rồi, các ngươi biết được chuyện về chữ Vu này từ đâu thế?”
Bỗng nhiên Bạch trưởng lão dò hỏi.
“Chuyện này… Chuyện này không thể trả lời, nhưng mà vị trưởng lão này, ta
rất tò mò, ngươi nói xem, có người sống từ trên thời Thượng Cổ tới bây giờ hay
không?”
Trương Hàn có vẻ đăm chiêu hỏi.
“Có lẽ ngươi chưa tỉnh ngủ? Trên thời Thượng Cổ đều đã không thể xác định
còn hay không, ngươi nói xem có người sống từ thời Thượng Cổ tới bây giờ hay
không? Sao ngươi không nói là người từ thời Thượng Cổ phi thăng xong, bây
giờ lại hạ phàm?”
Gương mặt Bạch trưởng lão nghiêm túc, từ đầu tới cuối không thèm quan tâm
thân phận của đám Trương Hàn.
Hay là nói, lão ta không biết đám Trương Hàn là ai, chỉ biết là đi theo Ngô Việt.
Nghe thấy lời này.
Trương Hàn không tức giận, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp như cũ, ánh mắt
nhìn chằm chằm quyển sách kia.
“Vậy không biết, trong quyển sách này, còn có phiên dịch khác hay không?”
Trương Hàn tiếp tục hỏi.
“Không nhiều lắm, quyển sách này phần lớn căn bản không thể phiên dịch
được, chỉ phiên dịch ra một phần nhỏ trong đó, ví dụ như trang 34, là tờ đầy đủ
nhất, tự phù ở phía trên có ý là Cộng Công, dựa theo lời các ngươi nói, vu là
một tộc, vậy thì Cộng Công này cũng là một tộc!”
Bạch trưởng lão giống như đang trả lời, giống như đang lẩm bẩm tự nói.
Trương Hàn và đám Diệp Lạc liếc nhau một cái.
Bọn họ có một ý nghĩ lớn mật.
Đợi sư tôn trở lại.
Có lẽ có thể nói với sư tôn.
Xem sư tôn có thực sự tồn tại từ thời trên thời Thượng Cổ hay không.
“Nếu như đã đạt được tin tức, vậy Ngô minh chủ, bọn ta rời đi trước đây.”
Lúc này Diệp Lạc đề xuất rời đi.
“Ừm… Được, vậy làm phiền bốn vị đạo hữu, nếu Sở tiền bối trở về, nhớ nói với
ta một tiếng.”
Cho đến bây giờ Ngô Việt vẫn có chút sửng sốt, nghe bốn đệ tử của Vô Đạo
Tông muốn đi về ngọn núi, lúc này mở miệng nói.
Đám Diệp Lạc gật đầu đồng ý.
Đang chuẩn bị rời khỏi Tàng Pháp Các.
Bỗng nhiên có tia lưu quang bay từ đằng xa tới, trốn vào trong Tàng Pháp Các,
dừng lại trước mặt Ngô Việt.
Ngô Việt vươn tay nhận lấy lưu quang.
Một tin tức lập tức xuất hiện trong đầu lão ta.
“Hả? Sở tiền bối trở về rồi sao?”
Ngô Việt nói theo bản năng.
Những lời này vừa nói ra.
Đám Diệp Lạc vốn chuẩn bị ra khỏi Tàng Pháp Các ngây ngẩn cả người.
Sư tôn trở về rồi ư?
…
Cùng lúc đó.
Trên ngọn núi Vô Đạo Tông cư trú.
Ngao Ngự đã dẫn theo Sở Duyên và Tô Hề trở về nơi này.
Sau khi trở về.
Sở Duyên bảo Ngao Ngự đến chỗ nào hóng gió đến chỗ nào đợi đi, sau đó dẫn
Tô Hề đi vào trong đại điện.
Tô Hề si ngốc đi theo sau Sở Duyên vào đại điện, trên gương mặt dơ dáy bẩn
thỉu tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Không phải là tông môn phàm tục sao?
Cỡi rồng mà đến, còn là đảo nhỏ treo lơ lửng…
Rốt cuộc vị sư tôn này của nàng là ai…
“Tô Hề đúng không? Vậy vi sư sẽ gọi ngươi là Hề Nhi, nơi này là nơi tổ chức
Đại Bỉ vạn tông, không phải tông môn của chúng ta, đợi Đại Bỉ vạn tông kết
thúc, vi sư lại dẫn ngươi về tông.”
Sở Duyên thản nhiên nói.
Ở trước mặt đệ tử, hình tượng của hắn phải kéo đầy.
“Xin hỏi đại lão gia… Sư tôn! Chúng ta, tông môn của chúng ta là tông môn
gì…”
Giọng nói của Tô Hề hơi run run.
“Tông môn của chúng ta sao? Một tông môn nhỏ bình thường không có gì lạ mà
thôi, không cần phải chú ý tới.”
Sở Duyên không muốn kéo da hổ tông môn ẩn thế Đông Châu gì đó, vội vàng
nói.
Tô Hề nghe thấy thế, có chút trầm mặc.
Tông môn nhỏ bình thường không có gì lạ mà cỡi rồng…