Sở Duyên ở cửa đại điện cũng không biết hai vị đệ tử ở trước mặt hắn đã bắt
đầu mơ mộng.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một lát, lấy lại tinh thần, chậm rãi mở miệng.
“Cộng Công… Cộng Công không phải là một chủng tộc, Vu Tộc trong truyền
thuyết, có Thập Nhị Tổ Vu, lấy Vu Tộc dẫn đầu, Cộng Công là một trong số đó,
nắm trong tay Thủy Chi Pháp Tắc, là một vị thực lực rất mạnh, cũng từng tức
giận đụng chạm Bất Chu Sơn… Khụ khụ.”
“Những chuyện này đều là truyền thuyết mà thôi, các ngươi nghe một chút thì
được, tóm lại, Cộng Công hẳn là một vị cường đại, không phải chủng tộc gì
đó.”
Sau khi Sở Duyên nói xong, cất bước rời khỏi đại điện.
Hắn không dám lại tiếp tục nói hết.
Hiện giờ hắn không biết rốt cuộc Vu Tộc có giống như hắn biết hay không, đâu
dám nói linh tinh.
Nhỡ đâu thế giới này có Vu Tộc, khác với hắn biết, vậy chẳng phải sẽ xấu hổ
sao?
Vẫn nên lừa gạt hai câu, nhanh rời đi thì hơn.
Sở Duyên rời đi.
Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn đứng ở trong điện, bọn họ nhìn
bóng lưng Sở Duyên rời đi, đôi mắt trợn to, không hiểu sao lại trầm mặc.
Trong điện vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh tới mức quỷ dị.
Một lúc lâu sau.
Tô Càn Nguyên mở miệng trước, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Chuyện này… Ta… Hắn… Sư tôn…”
“Sư tôn biết tường tận như thế, còn luôn miệng nói là truyền thuyết? Có ai tin?”
“Sư tôn quá coi thường chỉ số thông minh của chúng ta rồi…”
Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi.
Thời đại trên thời đại Thượng Cổ, bọn họ đều chưa từng nghe nói tới, ngay cả
hai chữ “Cộng Công” cũng là gần đây mới biết được.
Sư tôn lại nói ra được tin tức cụ thể, chuyện này không thể nghi ngờ đã hoàn
toàn chứng thực thời đại tồn tại của sư tôn.
Đặc biệt là khi nhắc tới “Cộng Công”, loại hồi ức ở trên mặt sư tôn, lại càng là
mấu chốt chứng thực thời đại của sư tôn.
“Chỉ sợ sư tôn sống từ thời đại đó! Cộng Công tức giận va chạm Bất Chu Sơn…
Hình như vừa rồi sư tôn không muốn nhắc tới chuyện này, có lẽ chúng ta có thể
ghi nhớ, sau này có cơ hội, nói không chừng có thể lộ ra một số bí mật.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng nói.
“Bí mật sao? Sư muội, giới Tu Tiên hiện giờ, ngay cả trên thời đại Thượng Cổ
có thời đại hay không đều không biết, sao có thể biết được chuyện này?”
Tô Càn Nguyên cười khổ một tiếng, nói.
“Sau này sẽ có cơ hội.”
Đạm Đài Lạc Tuyết lắc đầu.
“Thôi, chuyện này ghi nhớ là được, lát nữa nói một chút với đám đại sư huynh
là được, được rồi, sư muội, ta đi trước, nên trở về nghỉ ngơi một lát.”
Tô Càn Nguyên chuẩn bị quay về tẩm điện của mình nghỉ ngơi.
“Tam sư huynh, đợi một lát!”
Đạm Đài Lạc Tuyết đột nhiên mở miệng, gọi Tô Càn Nguyên lại.
“Làm sao vậy? Sư muội còn chuyện gì sao?”
Tô Càn Nguyên nghi ngờ nói.
“Tam sư huynh, huynh có cảm nhận được không, vị tiểu sư muội này của chúng
ta, có chút khác với người thường?”
Đạm Đài Lạc Tuyết có vẻ đăm chiêu nói.
“Khác hẳn với người thường sao? Sư muội là chỉ cách ăn mặc của tiểu sư muội
sao? Tiểu sư muội này ăn mặc đúng là rất kỳ lạ, trên mặt bẩn thỉu dơ dáy, người
không biết còn tưởng là ăn xin cơ.”
Tô Càn Nguyên lập tức nói.
“Thôi, không sao, tam sư huynh, huynh đi nghỉ ngơi đi.”
Trên gương mặt xinh đẹp của Đạm Đài Lạc Tuyết lộ ra bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói
một câu.
Nghe thấy những lời này.
Tô Càn Nguyên cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nhưng chẳng muốn nghĩ nhiều, nhưng nói với Đạm Đài Lạc Tuyết một lát, mới
rời khỏi đại điện.
Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn lại mình Đạm Đài Lạc Tuyết.
Nàng một mình đứng trong điện.
Vù vù…
Từng cơn gió mát thổi từ ngoài điện vào.
Thổi thanh y của nàng bay phấp phới.
Đạm Đài Lạc Tuyết đứng yên không cử động.
“Vị tiểu sư muội này, thực sự có chút kỳ lạ.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Nàng có được một đôi Tuệ Nhãn.
Sau khi cảnh giới linh hồn cường đại, đương nhiên là lực lượng của Tuệ Nhãn
cũng tăng lên.
Khi nàng nhìn Tô Hề, thì phát hiện có chỗ khác biệt.
Quanh người tiểu sư muội này vờn quanh từng điểm sáng kim sắc.
Những điểm sáng này người khác không nhìn ra, nàng có Tuệ Nhãn mới thấy
được.
Nhưng cho dù nàng có Tuệ Nhãn trời sinh, cũng không thể nhìn thấu những
điểm sáng kim sắc.
Chẳng qua nàng biết những điểm sáng kim sắc này không đơn giản.
Rất có khả năng liên quan tới thiên phú của tiểu sư muội.
“Thôi, ta nghĩ nhiều cũng vô dụng, sư tôn nhận đồ đệ, nếu đệ tử không ưu tú,
vậy mới lạ.”
“Nhìn đại sư huynh, lại nhìn nhị sư huynh tam sư huynh xem, mỗi người đều là
Thiên Kiêu tuyệt thế, ngay cả ta cũng là Thiên Kiêu có Tuệ Nhãn trời sinh, nếu
tiểu sư muội không xuất chúng, sư tôn không có khả năng nhận tiểu sư muội.”
Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ mở môi son, chậm rãi nói hai câu.
Sau khi nói xong, nàng lắc đầu cười, chỉnh xiêm y sắp bị gió mát thổi loạn,
đứng dậy ra bên ngoài đại điện, quay về tẩm điện của mình…