Trong khu vực Trung Châu.
Trên đảo nhỏ.
Bên ngoài một tòa lầu các.
Diệp Lạc vẻ mặt không đổi đứng ở đằng kia, lẳng lặng chờ đợi.
Áo bào của hắn ta theo gió bay phấp phới, mái tóc đen tùy ý búi lên, quanh
người vờn quanh uy áp nhàn nhạt, khiến người tới gần hắn ta không hiểu sao lại
cảm thấy áp lực.
Ví dụ như một chấp sự ở bên cạnh, sẽ rất khó chịu.
Lão ta chẳng qua chỉ là cảnh giới Hóa Thần.
Đứng bên cạnh Diệp Lạc, bị uy áp nhàn nhạt này đè nặng, thực sự giống như
ngực bị đè một tảng đá to, ngay cả hít thở cũng khó khăn hơn, khó chịu tới mức
cực hạn.
Nhưng cho dù vậy lão ta không dám nói gì.
Chỉ yên lặng chịu đựng, đứng ở một bên.
“Cho nên, vì sao sư muội ta còn chưa ra ngoài?”
Diệp Lạc nhìn đại môn của lầu các đóng chặt, thản nhiên mở miệng hỏi.
“Đại nhân, lúc này mới qua bao lâu… Vị đại nhân kia phải tắm rửa thay quần
áo, cho dù có thị nữ giúp đỡ, cũng không thể nhanh như vậy, hơn nữa bọn ta
chuẩn bị rất nhiều xiêm y, có lẽ đại nhân kia còn đang chọn y phục cũng không
biết chừng.”
Chấp sự này cười khổ nói.
Nghe thấy những lời này.
Diệp Lạc không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đứng đó.
Sư tôn bảo hắn ta dẫn vị tiểu sư muội này tới chỉnh lại hình tượng.
Đương nhiên là hắn ta liên lạc với người của liên minh tu tiên giả tới giúp mình
chuyện này.
Ngô Việt biết Diệp Lạc dặn dò, thiếu chút nữa tự mình tới xử lý, nhưng vì rất
bận chuyện Đại Bỉ vạn tông nên không tới được.
Đành phải phái một chấp sự tới đây.
Diệp Lạc bảo chấp sự này điều mười mấy thị nữ, dẫn Tô Hề đi vào trong lầu các
tắm rửa một lát, lại thay xiêm y.
Sửa sang này, lại lâu như vậy.
Diệp Lạc không có biện pháp, chỉ có thể lẳng lặng đợi.
Vừa đợi, hắn ta vừa suy tư.
Tiểu sư muội Tô Hề này, hình như còn chưa biết chỗ khủng bố của Vô Đạo
Tông bọn họ.
Hình như coi Vô Đạo Tông bọn họ là một tông môn tu tiên bình thường.
Có lẽ sư tôn còn chưa nói với tiểu sư muội?
Không bằng lát nữa hắn ta nói chuyện với tiểu sư muội này, như vậy tránh để sư
tôn phải phí sức.
Diệp Lạc nghĩ, khẽ gật đầu.
Ngay khi Diệp Lạc suy tư.
Két…
Cuối cùng cửa lầu các cũng mở ra.
Uy áp trên người Diệp Lạc lập tức tản đi, ngẩng đầu nhìn bên lầu các.
Chấp sự ở bên cạnh: “…”
Thì ra uy áp trên người ngài, chính là vì khiến ta khó chịu một lát, ghê tởm ta
một lúc sao?
Vẻ mặt chấp sự kỳ lạ, lùi sang một bên, tránh quấy rầy vị này và vị trong lầu
các gặp mặt.
Bên kia.
Trong lầu các.
Tô Hề rực rỡ hẳn lên đi ra.
Lúc này Tô Hề mặc áo bào màu lam nhạt, phía trên thêu một bức thanh phong
từ lai đồ, mái tóc đen dài buông xõa, dài tới bên hông, dơ dáy bẩn thỉu trên mặt
đã không thấy, lộ ra gương mặt thật.
Không thể không nói, Tô Hề này vô cùng xinh đẹp, không cao quý lạnh lùng
như Đạm Đài Lạc Tuyết, nàng còn có nhiều đáng yêu hơn, có cảm giác bình dị
gần gũi.
“Đại sư huynh.”
Tuy Tô Hề rực rỡ hẳn lên, nhưng nàng vẫn hơi nhút nhát.
Khi nói chuyện, giọng nói gấp gáp cho dù là ai đều có thể nghe ra được.
“Ừm, khách điếm Tiên Túy, muội cảm thấy thế nào? Còn có nhu cầu gì, đều có
thể nói ra.”
Diệp Lạc mỉm cười nói.
“Đại sư huynh, không có, đã đủ rồi, chỉ là… Chỉ là áo bào này quá quý giá, có
thể tự động tránh bụi, hình như là một bảo vật, sư muội mặc vào có phải không
tốt lắm hay không?”
Tô Hề do dự nói.
Nghe thấy những lời này.
Diệp Lạc còn chưa nói gì.
Chấp sự kia đã mở miệng.
“Không không không, sao có thể quý giá, đại nhân mặc áo bào này, là vinh hạnh
của áo bào, sao có thể quý giá!”
Chấp sự vội vàng cung kính nói.
“Đúng vậy, khách điếm Tiên Túy, một kiện áo bào mà thôi, mặc thì mặc, không
sao.”
Diệp Lạc vốn là chủ của Thánh Địa một phương, tài đại khí thô, không nói lúc
trước có cần trả tiền mua áo bào này hay không, cho dù cần, lại mua ngàn kiện
hắn ta cũng không nháy mắt một cái.
“Vậy, vậy được rồi.”
Tô Hề nghe hai người nói, không thể nói gì nữa.
“Được rồi, tiểu sư muội, đi thôi, trở về cùng sư huynh.”
Diệp Lạc cười nói một câu.
Gật đầu với chấp sự kia, tự nhiên dâng lên đạo vận bao chùm Tô Hề, dẫn đối
phương bay tới ngọn núi Vô Đạo Tông cư trú.
Trên đường bay đi.
Diệp Lạc bay chậm lại, cảm thấy cần giảng giải với tiểu sư muội nhà mình một
chút về huy hoàng của Vô Đạo Tông bọn họ.
Nghĩ tới điểm này, trên mặt Diệp Lạc không khỏi lộ ra ý cười.
“Tiểu sư muội, muội biết tông môn của chúng ta là tông môn gì không?”
Diệp Lạc mở miệng hỏi.
“Hả? Chuyện này, ừm… Tông môn nhỏ bình thường không có gì lạ?”
Tô Hề được đạo vận bao bọc bay mở miệng nói những lời này theo bản năng.
Những lời này vừa nói ra, thiếu chút nữa Diệp Lạc thất thần tản đạo vận đi.