Cừ thật.
Mới mở miệng chính là phong cách của sư tôn.
Không hổ là đồ đệ của sư tôn.
Tông môn nhỏ bình thường không có gì lạ…
Bình thường không có gì lạ này dùng rất tốt.
Diệp Lạc ngầm suy tư, không hiểu sao cảm thấy từ này có phong cách làm ra vẻ
rất cao.
Có lẽ lần sau, hắn ta cũng có thể sử dụng những lời này.
Giống như thế này, hắn ta là tông chủ của Thánh Địa một phương, nói với người
khác mình là tông chủ của tông môn nhỏ bình thường không có gì lạ, sau đó
bùng nổ ra mình là tông chủ của Thánh Địa một phương.
Đến đây, đến đây!
Nghĩ tới cảm giác này, bỗng nhiên Diệp Lạc cảm thấy tràn ngập chờ mong.
Nhưng mà trọng điểm hiện giờ, vẫn nên giảng giải cẩn thận về huy hoàng chân
chính của Vô Đạo Tông bọn họ cho tiểu sư muội nghe mới được.
Như vậy tránh cho sau này sư tôn lại phải chậm rãi giảng giải cho tiểu sư muội
này!
Bài ưu giải nạn thay sư tôn, là chuyện đệ tử của Vô Đạo Tông bọn họ cần làm!
…
Trong tầng mây trên đảo nhỏ.
Diệp Lạc dẫn theo Tô Hề phi hành.
Đồng thời, Diệp Lạc muốn giảng giải cho Tô Hề nghe huy hoàng của Vô Đạo
Tông bọn họ.
“Tiểu sư muội, sư huynh nói với muội, sư tôn nói bình thường không có gì lạ,
chỉ là ý khiêm tốn, không phải nói tông môn của chúng ta thực sự bình thường
không có gì lạ.”
Diệp Lạc chậm rãi mở miệng nói.
“Đại sư huynh, ta, ta biết, đâu có tông môn nhỏ cỡi rồng.”
Tô Hề rất nghiêm túc gật đầu, nàng cũng biết, tông môn nhà mình thực sự
không đơn giản.
“Không, có lẽ tông môn của chúng ta còn lớn hơn muội tưởng tượng, muội biết
tông môn ẩn thế là gì không?”
Diệp Lạc nhẹ giọng hỏi.
“Đại sư huynh, chuyện này ta biết, vị “Huyền Kính tiên sinh” đã từng bàn luận
về đế quốc Cổ Lan giới phàm tục Trung Châu, tên là “thời đại trước lưu lại”,
trong đó có nói, tông môn ẩn thế vì trước đây có nhiều nguyên nhân, đóng chặt
sơn môn, dần dần bị thế nhân quên lãng, truyền lại tới thời đại mới, nên là tông
môn ẩn thế!”
Đôi mắt Tô Hề sáng lên, giống như nhớ lại quá khứ của mình, mở miệng nói.
Diệp Lạc ở bên cạnh nghe thấy thế sửng sốt.
Hóa ra tông môn ẩn thế là như vậy…
Không đúng.
Là hắn ta giảng giải với vị tiểu sư muội này, sao lại biến thành tiểu sư muội này
giảng giải cho hắn ta nghe?
Nhưng mà vị tiểu sư muội này, biết không khỏi quá nhiều rồi?
Diệp Lạc có chút tò mò thân phận của tiểu sư muội này.
Rõ ràng cách ăn mặc như ăn xin, nhưng có thể biết những chuyện này.
Có điều Diệp Lạc cũng biết, trước mắt không phải thời điểm hỏi những chuyện
này.
Sau khi Tô Hề nói xong, hắn ta tiếp tục mở miệng.
“Không sai, tông môn ẩn thế giống như lời sư muội nói, mà Vô Đạo Tông
chúng ta, thuộc tông môn ẩn thế một phương ở Đông Châu!”
“Hơn nữa, Vô Đạo Tông chúng ta truyền thừa lâu đời, tông môn ẩn thế bình
thường còn xa mới bằng. Nội tình của Vô Đạo Tông chúng ta rất sâu, tất cả diệu
pháp trong điện Truyền Pháp chúng ta, có thể so được với một châu! Tất cả linh
bảo trong Thần Binh Các, mỗi một kiện lấy ra đều có thể nhấc lên gió tanh mưa
máu trong một châu!”
“Hơn nữa tiền bối của Vô Đạo Tông chúng ta, đều đã phi thăng, điểm này đủ để
chứng minh nội tình của Vô Đạo Tông chúng ta!”
“Ngoài ra, từ trước đến nay Vô Đạo Tông chúng ta truyền đạo không truyền
pháp, truyền đạo không truyền pháp là gì? Để đại sư huynh chậm rãi nói cho
muội nghe…”
Diệp Lạc giống như đang mở ra máy hát.
Cẩn thận nói những huy hoàng cường đại thuộc về Vô Đạo Tông bọn họ.
Tô Hề nghe mà sửng sốt một lát, trên gương mặt có chút sững sờ.
Nàng hơi nghe không hiểu.
Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng lợi hại.
Điều này khiến Tô Hề có chút hoảng hốt, rõ ràng lúc trước nàng lưu lạc làm ăn
xin, chỉ trong nháy mắt được tông môn cỡ này, cường giả cỡ này nhận làm đồ
đệ.
“Sư tôn của chúng ta là một cường giả đứng đầu cách phi thăng không xa, đối
với dạy bảo của sư tôn, chúng ta nhất định phải ghi nhớ vâng theo, cho nên sư
muội… Hả? Sư muội, muội làm sao thế?”
Diệp Lạc nói tới đây, thấy vẻ mặt Tô Hề ngơ ngác, không khỏi sửng sốt một lát,
âm thanh im bặt dừng lại.
Nghĩ một lát, lập tức hiểu rõ.
Có lẽ hắn ta nói quá nhiều.
Tiểu sư muội này có chút không kịp phản ứng.
Dù sao tiểu sư muội này chỉ là phàm nhân, chưa bước vào tu hành.
“Được rồi, nói tới đây thôi, sư muội chăm chỉ tu hành trước đi, nhớ kỹ, giới Tu
Tiên này, thực lực là vương, không có thực lực, người nào cũng sẽ không tán
thành muội.”
Diệp Lạc lắc đầu cười, mở miệng lần nữa.
“Thực lực là vương…”
Tô Hề nghe thấy từ này, trong đôi mắt linh động hiện lên chút oán hận, hai tay
không nhịn được nắm chặt lại.
Diệp Lạc là cường giả một phương, đối với hành động mờ ám này của Tô Hề,
đương nhiên là hắn ta chú ý tới.
Hắn ta loáng thoáng có suy đoán.
Có lẽ vị tiểu sư muội này nhà mình có quá khứ gì đó.
Diệp Lạc không hỏi, đợi thời cơ thích hợp, đương nhiên là hắn ta sẽ biết toàn
bộ.
Diệp Lạc không mở miệng nữa.
Tô Hề giống như đang trầm tư, không nói nữa.
Hai người đều im lặng, bay về phía ngọn núi Vô Đạo Tông cư trú.