Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 301

Muốn bí pháp của tông người ta, đây chính là tối kỵ.

Lão ta sợ Sở Duyên trực tiếp đánh lão ta, đến lúc đó sẽ náo nhiệt lắm.

Cho nên lão ta chỉ có thể đợi Trương Hàn ra ngoài.

Không ngờ tới chính là, lão ta thực sự đợi được tới khi Trương Hàn ra ngoài.

Nhưng không ngờ tới Trương Hàn lại cẩn thận tới vậy.

Còn bày ra nhiều đại trận như thế.

Sở Thiên Ngân không phải sợ những đại trận này.

Mà là lão ta lo lắng đại trận này sẽ hấp dẫn liên minh tu tiên giả chú ý, do đó bị

Sở Duyên phát hiện.

“Trương tiểu hữu, ngươi vẫn nên rút đại trận thì hơn, bần đạo muốn nói chuyện

với Trương tiểu hữu, không muốn người khác nghe thấy, mà đại trận quá rêu

rao.”

Sở Thiên Ngân bất đắc dĩ mở miệng.

“Ừm… Chuyện này có khó gì.”

Trương Hàn trầm tư một lát, vung tay lên, một tầng đại trận che chắn lấy hắn ta

làm trung tâm, bao trùm xung quanh.

Khiến bên ngoài căn bản không nhìn thấy nơi này.

Vung tay lên là tạo ra một đại trận, Sở Thiên Ngân nhìn đôi mắt vô cùng nóng

bỏng.

“Nhìn bộ dạng của Trương tiểu hữu, giống như có chuyện cần làm, vậy bần đạo

cũng nói thẳng, bần đạo muốn học thủ pháp bày trận này của Trương tiểu hữu,

không biết Trương tiểu hữu có thể truyền thụ hay không? Nếu có điều kiện gì,

Trương tiểu hữu có thể mở miệng, bần đạo nhất định sẽ thỏa mãn Trương tiểu

hữu.”

Sở Thiên Ngân đi thẳng vào vấn đề nói.

“Cho nên, ngươi chạy tới ngăn cản đường đi của ta, là muốn học thủ pháp bày

trận của ta sao?”

Trương Hàn sửng sốt một lát, nói.

“Đúng vậy, phương pháp này vô cùng quan trọng đối với bần đạo, nếu tiểu hữu

có thể truyền thụ, có điều kiện gì có thể mở miệng.”

Sở Thiên Ngân vội vàng mở miệng lần nữa.

Nghe thấy những lời này.

Trương Hàn có chút hoảng hốt.

Tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu tự mình chạy tới đây, chỉ vì thủ pháp

bày trận của hắn ta sao?

Cừ thật.

Lão ta đúng là thẳng thắn.

Uổng công hắn ta còn tưởng ý đồ đến của đối phương là gì.

Nhưng mà thủ pháp bày trận này của hắn ta, ngoại trừ hắn ta ra, không có người

khác có thể học.

Bởi vì những người khác không có Trận Tâm trời sinh.

“Tiền bối, phương pháp này không thể truyền thụ cho ngươi được, bởi vì

phương pháp này cần thể chất đặc biệt mới có thể học, không có thể chất đặc

biệt, không học được thủ pháp bày trận của ta.”

Trương Hàn nhẹ nhàng thở ra, nói.

“Hả? Thể chất đặc biệt sao? Xin hỏi Trương tiểu hữu, cần thể chất đặc biệt gì?’

Sở Thiên Ngân khẽ nhíu mày, chắp tay sau lưng hỏi.

“Thể chất này khó mà nói, chỉ có thể nói như vầy, trong lịch sử ghi lại, chỉ có

một người, tiền bối, phương pháp này thực sự không thể truyền thụ.”

Trương Hàn lắc đầu nói.

“Chuyện này, nhất định phải là người có thể chất đặc biệt sao? Không thể dùng

thứ khác thay thế thể chất này được à?”

Sở Thiên Ngân hít sâu một hơi, không cam lòng hỏi.

“Chuyện này… Chuyện này ta cũng không biết, có lẽ ta có thể thử xem, nhưng

mà đây là chuyện sau này, tiền bối, ta còn chuyện phải làm, nếu không còn

chuyện gì khác, xin nhường đường.”

Trong đôi mắt Trương Hàn hiện lên ánh sáng, nhưng vẫn mở miệng bảo Sở

Thiên Ngân nhường đường.

Tìm kiếm thứ gì thay thế Trận Tâm.

Có lẽ sau này hắn ta có thể thử tìm xem.

Loại thủ pháp bày trận này của hắn ta, không thể chỉ có mình hắn ta biết.

Sau này hắn ta làm tông chủ của Vô Đạo Tông xong, thu nạp đệ tử, loại thủ

pháp bày trận này có thể lấy ra cho người trong tông môn học.

Sở Thiên Ngân không khỏi cau mày, vẫn không nhường đường.

Nhìn thấy cảnh tượng này.

Trương Hàn đứng trong đại trận híp mắt, làm tính toán tệ nhất.

“Tiền bối đây là không muốn nhường đường sao? Hay là nói tiền bối muốn chỉ

điểm cho vãn bối một chút?”

“Nhưng mà tiền bối phải nghĩ cho kỹ, với khả năng của sư tôn ta, có lẽ lúc này

đã chú ý tới ngươi, nếu như muốn chỉ điểm vãn bối, có khả năng sư tôn ta sẽ đi

ra, chỉ điểm tiền bối một lát đấy.”

Trương Hàn dứt khoát kéo Sở Duyên ra.

Lấy ra áp bách đối phương.

“Trương tiểu hữu, bần đạo không có ý gì khác, bần đạo chỉ hi vọng nếu sau này

Trương tiểu hữu tìm được thứ gì đó thay thế thể chất đặc biệt này, có thể truyền

thụ thủ pháp bày trận cho bần đạo.”

Sở Thiên Ngân vội vàng giải thích.

“Sau này hãy nói, sau này hãy nói.”

Trương Hàn không có hứng thú tiếp tục tán gẫu với người này.

“Chuyện này, được rồi, Trương tiểu hữu muốn đi đâu? Có thể cho biết hay

không? Nói không chừng bần đạo có thể giúp tiểu hữu một chút.”

Sở Thiên Ngân quyết tâm muốn có quan hệ tốt với Trương Hàn.

“Ta muốn đến phàm tục mua ít tượng gỗ, ngươi có thể giúp được gì?”

Trương Hàn thản nhiên nói.

“Tượng gỗ sao? Tượng gỗ là con rối à?”

Sở Thiên Ngân sửng sốt một lát, dò hỏi.

“Không sai, tượng gỗ chính là con rối.”

Trương Hàn gật đầu nói.

“Vậy tiểu hữu cần gì tự mình đi mua? Chỗ bần đạo có không ít con rối tinh xảo

do thợ làm ra, chỉ cần rót pháp lực vào, thì có thể sử dụng! Tiểu hữu hãy nhận

lấy.”

Sở Thiên Ngân lấy một túi đồ ra, ném về phía Trương Hàn trong đại trận.

Nhìn thấy cảnh tượng này.

Trương Hàn vươn tay.

Túi trữ vật kia rơi vào tay hắn ta.
Bình Luận (0)
Comment