Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 302

Trương Hàn nhìn một lát, bên trong đều là một số con rối, hơn nữa nhìn khí tức,

mỗi một con rối đều có thực lực cảnh giới Nguyên Anh, khoảng hơn mười con.

Thứ này…

Trực tiếp tặng hắn ta sao?

Hào phóng như thế à?

Trương Hàn vừa định nói gì đó.

Sở Thiên Ngân lại hóa thành một tia lưu quang biến mất lần nữa, căn bản không

cho Trương Hàn cơ hội nói chuyện.

Tuyên bố, muốn Trương Hàn nhận ân tình của lão ta.

Trương Hàn lắc đầu, không biết nên nói gì, hắn ta vẫy tay, tản nhiều đại trận đi.

Cầm lấy túi trữ vật, cẩn thận nhìn một lần xong, lấy ra một thứ giống như Hải

Tinh ở bên trong ra.

“Đây cũng là con rối sao? Con rối nhà ai làm thành như vậy nhỉ?”

Trương Hàn kinh ngạc nhìn thứ đồ tầm thưởng Hải Tinh trên tay này.

Hắn ta vốn định trực tiếp bỏ đi.

Nhưng nghĩ một lát không vứt đi, cho vào trong túi trữ vật một lần nữa, khởi

hành quay về đảo nhỏ.



Trên đảo nhỏ trôi nổi.

Trong đại điện, trên ngọn núi Vô Đạo Tông cư trú.

Sau khi biết được Tô Hề trở về, Sở Duyên chạy tới đại điện trước tiên, tiếp xúc

với đệ tử này tiếp.

Sợ hắn không có ở đây, đệ tử này bị dạy hư.

Sở Duyên đã chuẩn bị xong tính toán.

Hắn phải áp dụng tình cảnh bán nuôi thả.

Cái gì gọi là bán nuôi thả?

Chính là hắn không cho phép đám đệ tử từng đâm sau lưng hắn tiếp xúc với đệ

tử mới này.

Sau đó bình thường hắn không đi quản đệ tử này.

Nói một cách đơn giản, chính là hắn muốn cách ly đệ tử mới với bốn đệ tử đâm

sau lưng hắn.

Sở Duyên gặp được Tô Hề xong, an tâm hơn.

Còn dung mạo gì đó của Tô Hề.

Hắn chẳng muốn nhìn nhiều một cái, quan trọng là… Hắn chỉ cần dạy đệ tử

thành phế vật.

“Ừm, Lạc Nhi, ngươi làm không tệ.”

Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói.

“Đa tạ sư tôn đã khích lệ, đây đều là chuyện đệ tử cần phải làm.”

Diệp Lạc cúi đầu, chắp tay hành lễ, không dám ngạo mạn.

“Không tệ, nếu không còn chuyện gì, vậy ngươi đi xuống đi, nhớ chăm chỉ

chuẩn bị, tranh thủ lấy được thứ hạng tốt trong Đại Bỉ vạn tông.”

Sở Duyên hài lòng nói.

Thứ tự của Đại Bỉ vạn tông có khen thưởng, hắn nhớ rất rõ.

Tuy bốn đệ tử thành tài, đâm sau lưng hắn, hắn rất đau lòng, nhưng bốn đệ tử

thành tài, thứ hại chắc chắn có thể lấy càng nhiều tiền.

Nói không chừng bốn đệ tử này có thể tiến vào top 5000?

Đến lúc đó sẽ kiếm được một khoản lớn.

“Dạ, sư tôn.”

Diệp Lạc không nghĩ tới những suy nghĩ quanh co khúc khuỷu trong lòng sư tôn

nhà hắn ta, cung kính chắp tay, sau đó xoay người ra bên ngoài đại điện.

Rất nhanh.

Trong đại điện chỉ còn lại Sở Duyên và Tô Hề.

Tô Hề biết được “tính khủng bố?” của sư tôn nhà mình từ miệng Diệp Lạc

xong, lại gặp sư tôn nhà mình, không nhịn được hơi hoảng hốt.

Theo ý nàng, nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lại trở thành sư tôn của

nàng, nàng cảm thấy như đang nằm mơ.

“Hề Nhi, làm sao vậy? Trạng thái tinh thần của ngươi không tốt lắm.”

Sở Duyên thấy đệ tử ngơ ngác, không khỏi mở miệng hỏi.

“Sư, sư tôn, đệ tử không sao.”

Tô Hề vội vàng lấy lại tinh thần.

“Thực sự không sao à?”

Sở Duyên kỳ lạ hỏi.

Hắn càng lúc càng cảm thấy, Vô Đạo Tông bọn họ cần một y sư rồi.

Sao hắn có cảm giác, trạng thái tinh thần của đệ tử mới này không thích hợp

lắm.

Chẳng lẽ là lúc trước khi xin ăn, từng chịu thương tổn gì đó?

“Không sao không sao, đệ tử thực sự không sao.”

Tô Hề xua tay nói.

Sở Duyên vẫn có chút lo lắng, chuẩn bị lại nói gì đó.

Không đợi hắn nói chuyện.

Bên ngoài đại điện truyền tới âm thanh.

Sở Duyên quay đầu lại nhìn.

Thì thấy Trương Hàn đi tới.

Sao con hàng này đã trở về rồi?

Không phải hắn bảo con hàng này đi mua ít tượng gỗ sao?

“Hàn Nhi? Sao ngươi trở về nhanh như thế?”

Sở Duyên ngẩn người, dò hỏi.

“Dạ, sư tôn, đây là tượng gỗ người cần.”

Trương Hàn gật đầu, lấy túi trữ vật ra đưa cho Sở Duyên.

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Sở Duyên sửng sốt.

Ngươi mới đi bao lâu?

Ngươi dùng trận pháp truyền tống đi à?

Mới đi có một lát, sao có khả năng đi nhanh như vậy.

Không phải là ngươi đi tìm một số cọc gỗ làm lấy lệ đấy chứ?

Sở Duyên ôm tâm tư hoài nghi, mở túi trữ vật ra tiến hành quan sát.

Vừa mới nhìn, hắn lập tức thấy được trong túi trữ vật có một đám tượng gỗ.

Hay là nói, không thể tính là tượng gỗ, nhìn giống như do sắt thép tạo thành,

mặc trên người áo giáp, trên áo giáp còn khắc một số phù văn kỳ lạ, phong cách

trang bức rất cao, muôn hình muôn vẻ.

Sở Duyên nhìn thấy mấy thứ này xong, đôi mắt lập tức sáng lên.

Lão nhị khá lắm.

Chỉ trong thời gian ngắn như thế, đã kiếm được cho hắn nhiều tượng gỗ kiểu

dáng khác nhau như vậy.

Là hắn đổ oan cho lão nhị này.

Năng lực làm việc của lão nhị này rất tốt.

Sở Duyên đổ hết những thứ trong nhẫn trữ vật ra.

Một đám tiểu nhân nhao nhao được đổ ra, rơi lên trên đất.

“Hề Nhi, những con rối này là những thứ ngươi dùng để tu hành, ngươi cầm

trước, đợi về tông, vi sư lại chuẩn bị cho ngươi thứ khác.”

Sở Duyên cười nói.

Khi hắn nói chuyện, còn vẫy tay với Trương Hàn, ý bảo Trương Hàn rời đi.
Bình Luận (0)
Comment