Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 321

Họ Sở kia lại càng nhìn giống cảnh giới Trúc Cơ, miệng nói lời nói về Thiên

Địa.

Đội hình như vậy, đủ để chứng minh nội tình của tông môn này.

Mạc Thành mang theo bất đắc dĩ nói những chuyện này cho thái thượng trưởng

lão nghe.

Sau khi nghe xong, thái thượng trưởng lão cũng im lặng rất lâu.

“Như vậy dựa theo lời ngươi nói, tông môn tên Vô Đạo Tông này, tám chín

phần mười là tông môn ẩn thế thật, hơn nữa lịch sử truyền thừa lâu đời hơn Trấn

Thiên Tông chúng ta?”

Thái thượng trưởng lão chậm rãi nói.

“Nhưng, nhưng mà thái thượng trưởng lão, lần này bần đạo tới tìm, không phải

vì tán gẫu với ngươi những chuyện này, bần đạo muốn biết rằng, chúng ta có

nên chém giết đoạt lệnh bài hay không, hay là nói, đạt thành hiệp nghị với Vô

Đạo Tông, cùng tiến vào di tích!”

Mạc Thành gật đầu, mở miệng dò hỏi.

Một tòa di tích có liên quan tới Vô Đạo Tông…

Hai lựa chọn này, lão ta không biết nên chọn thế nào.

“Có nên hay không sao? Không cần cướp, để người của Vô Đạo Tông tự mình

đi vào là được.”

Thái thượng trưởng lão xua tay nói.

“Nhưng mà… Nhưng mà tài nguyên trong di tích, cứ chắp tay tặng Vô Đạo

Tông như thế sao?”

Mạc Thành nhíu mày nói.

“Di tích này không dễ dàng giành tới tay như vậy, đương nhiên, cho dù bị Vô

Đạo Tông lấy được, chúng ta không ra tay cướp đoạt, chuyện này đối với Vô

Đạo Tông mà nói, coi như là một phần ân tình nhỏ, phần ân tình nhỏ này có lẽ

sẽ có tác dụng trong tương lai, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Vô Đạo

Tông này thực sự truyền thừa 300 vạn năm.”

Thái thượng trưởng lão vô cùng bình tĩnh nói.

“Chuyện này…”

Mạc Thành chần chừ một lát, không biết nên nói thế nào.

Nhìn thấy cảnh tượng này.

Thái thượng trưởng lão không có chút bất ngờ.

Theo ý lão ta, Mạc Thành là tông chủ hiện giờ của Trấn Thiên Tông, toàn bộ lấy

lợi ích của Trấn Thiên Tông làm chủ, quá bình thường.

“Lão phu nói, tiền đề Vô Đạo Tông thực sự là tông môn truyền thừa 300 vạn

năm mới được, như vậy ân tình mới có tác dụng.”

“Nào, ngươi cầm bức họa cuộn tròn này đi đưa cho tông chủ của Vô Đạo Tông

quan sát, nếu có thể nhận ra sinh linh trên bức họa cuộn tròn này, vậy Vô Đạo

Tông đương nhiên truyền thừa 300 vạn năm trở lên.”

“Đừng hỏi bức họa cuộn tròn này là gì, lão phu cũng không biết nó là gì, chỉ là

tìm được từ trong một di tích Viễn Cổ, theo lời đồn chỉ cần gọi tên sinh linh trên

bức họa cuộn tròn, thì sẽ xảy ra một số chuyện không thể miêu tả, đây là miêu

tả trên di tích lúc ấy.”

“Dựa theo nhân vật lớp già tông ta quan sát, bức tranh này có ít nhất 100 vạn

năm lịch sử, cho nên… Ngươi dựa theo lời lão phu làm là được.”

Thái thượng trưởng lão lấy bức họa cuộn tròn bị phong bế ra, đưa cho Mạc

Thành.

Vẻ mặt Mạc Thành mê mang nhận lấy bức họa cuộn tròn.

Muốn mở ra nhưng không dám, ngẩng đầu nhìn thái thượng trưởng lão.

“Mở ra nhìn xem đi, không sao, nghe nói chỉ có người gọi đúng sinh linh trên

bức họa cuộn tròn, mới có khả năng dẫn tới cộng minh với bức họa cuộn tròn.”

Thái thượng trưởng lão xua tay nói.

Nghe thấy những lời này.

Lúc này Mạc Thành mở bức họa cuộn tròn ra.

Chỉ thấy trên bức họa cuộn tròn có một sinh linh vô cùng giản dị xuất hiện.

Đầu sinh linh có một góc, cơ thể giống như sư tử, trên mặt có chòm râu dê,

khiến người ta có cảm giác hiền lành…

Trên hòn đảo nhỏ.

Gần cửa vào bí cảnh.

Đệ tử của Vô Đạo Tông đứng ở một bên, đều nhìn danh sách ghép đôi mới ra

lò, tra cứu tên của mình.

Vòng đầu tiên của Đại Bỉ vạn tông loại bỏ một nửa người, đợt thứ hai là phải

loại đến top 500 mới có thể kết thúc.

Cho nên một đợt này qua đi, còn hai đợt so đấu nữa.

Nghĩ tới điểm này, mấy đệ tử của Vô Đạo Tông cảm thấy đau đầu.

Diệp Lạc nhìn bốn đối thủ của bọn họ một lát, đều là bốn người không thể uy

hiếp được bọn họ, thì không cần để ý.

Vì thế Diệp Lạc cũng an tâm.

“Lão nhị đâu?”

Diệp Lạc nhìn bên cạnh bọn họ một lát, phát hiện Trương Hàn không ở đây,

không khỏi nghi ngờ.

“Nhị sư huynh mới chạy ra ngoài, không biết đi đâu.”

Tô Càn Nguyên mở miệng trả lời.

Diệp Lạc sửng sốt một lát, thực sự không biết nên nói gì.

Mỗi ngày lão nhị này đều chạy tới chạy lui, hắn ta quản quá nhiều cũng vô

dụng, cho nên mặc kệ.

Diệp Lạc đang định ngồi khoanh chân một lát, đợi bắt đầu so đấu.

Bỗng nhiên trong lúc này, có hai đệ tử Thánh Địa đi qua bên cạnh bọn họ nói

chuyện với nhau hấp dẫn tới hắn ta.

“Mau nhìn kìa, nhìn xem, tên đầu trọc đó chính là đệ tử của tông môn ẩn thế

Đông Châu Vô Đạo Tông! Chính là người đè Diệp Vũ đại nhân lên đất ma sát!”

“Cái gì mà đó, chẳng lẽ ngươi không biết hiệu của hắn là man hoàng sao?”

“Không phải mãng phu ư?”

“Ngươi dám đến trước mặt hắn, hỏi hắn có phải mãng phu hay không chắc?”

“…”

Hai đệ tử của Thánh Địa nói chuyện rất nhỏ với nhau.

Nhưng Diệp Lạc có tu vi gì, sao có thể không nghe thấy.

Diệp Lạc nghe thấy những lời này, hơi ngẩn người, bất chợt mang theo ý cười

nhìn về phía Tô Càn Nguyên
Bình Luận (0)
Comment