Hắn ta quay đầu thì thấy ánh mắt Tô Càn Nguyên cũng đang nhìn chằm chằm
hai đệ tử của Thánh Địa.
Rõ ràng cũng chú ý tới lời nói của hai đệ tử Thánh Địa.
Vẻ mặt Tô Càn Nguyên vô cùng kỳ lạ, nhưng không thể nói gì, chỉ có thể trơ
mắt nhìn hai đệ tử của Thánh Địa rời đi.
Man hoàng? Mãng phu?
Tô Càn Nguyên hiểu rất rõ hai từ này.
Từ khi hắn ta đánh bại Diệp Vũ xong, tên tuổi của hắn ta giống như một trận
gió, truyền đi rất nhanh.
Vốn là truyền khắp đảo nhỏ, sau đó lại lan truyền ở Trung Châu.
Tên tuổi của Tô Càn Nguyên vô cùng vang dội.
Có người hiểu chuyện, cho Tô Càn Nguyên danh hiệu mãng phu, nhưng sợ đắc
tội Tô Càn Nguyên, nên đổi thành man hoàng.
Tuy nói như vậy, nhưng vẫn có không ít người xưng Tô Càn Nguyên là mãng
phu.
Tô Càn Nguyên cũng vô cùng bất đắc dĩ.
“Man hoàng, làm quen một chút, ta tên là Diệp Lạc.”
Bỗng nhiên Diệp Lạc tràn ngập hứng thú, mở miệng trêu chọc.
“Man hoàng, ta tên là Đạm Đài Lạc Tuyết, là tiểu muội rất thích huynh.”
Đạm Đài Lạc Tuyết vốn đang im lặng cũng đột nhiên quay đầu nói một câu.
Tô Càn Nguyên: “…”
Hai người các ngươi đủ rồi đó.
Tô Càn Nguyên đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Thanh danh là chuyện tốt, nhưng tên tuổi man hoàng này, hắn ta thực sự bất đắc
dĩ.
Người khác nhắc tới đề tài này, tuyệt đối nghĩ tới hai chữ mãng phu.
“Đại sư huynh, tam sư đệ, tứ sư muội, các ngươi đang nói chuyện gì thế, tán gẫu
vui vẻ như vậy.”
Trương Hàn trở về, cười hỏi một câu.
“Lão nhi, còn không mau qua đây bái kiến man hoàng?”
Diệp Lạc ngẩng đầu, vẫn trêu chọc Tô Càn Nguyên.
“Man hoàng? Ồ… Ồ… Ồ… Tam sư đệ à.”
Trương Hàn hiểu ra, nhắc tới hai chữ man hoàng, trong lúc này hắn ta vẫn
không thể nghĩ ra là ai.
Cẩn thận nghĩ một lát, mới biết được là Tô Càn Nguyên.
“Được rồi, mấy người các huynh, danh hiệu này không phải ta muốn, thực sự
là…”
Tô Càn Nguyên vô lực châm chọc.
“Được rồi, đại sư huynh, còn có tam sư đệ, tứ sư muội, các huynh muốn nhìn
xem thứ hạng của các đại châu tham gia Đại Bỉ vạn tông do liên minh tu tiên giả
sắp xếp hay không? Lấy biểu hiện của đệ tử mỗi châu ở Đại Bỉ vạn tông tổng
hợp lại xếp ra thứ hạng của đại châu.”
Bỗng nhiên Trương Hàn mở miệng nói.
“Đệ ra ngoài là vì chuyện này sao? Lấy ra xem đi.”
Diệp Lạc tò mò nói.
Nghe thấy những lời này.
Trương Hàn cũng nghiêm túc, trở tay lấy ra một viên trân châu.
Hắn ta rót pháp lực vào trong hạt châu, một màn ảnh lập tức xuất hiện.
Trên màn ảnh là một bảng xếp hạng.
Trong đó đứng đầu là Trung Châu.
Thứ hai là Đông Châu.
Thứ ba là Ngọc Châu.
Thứ tư là Cảnh Châu.
Bắt đầu từ thứ năm thì bị đám Diệp Lạc xem nhẹ.
“Xếp hạng này… Không khác lắm, những châu có Thiên Kiêu, phần lớn đều từ
bốn châu còn lại, Đông Châu thì khỏi phải nói, ngoại trừ chúng ta, vẫn luôn
không người tham gia Đại Bỉ vạn tông lần này.”
Diệp Lạc chậm rãi nói.
“Ừm, đúng là như vậy, quan trọng nhất vẫn là đám họ Diệp Trung Châu.”
Trương Hàn gật đầu, ngẩng đầu thì phát hiện Diệp Lạc nhìn chằm chằm mình.
Hắn ta lập tức sửng sốt một lát, nhanh chóng nhớ ra đại sư huynh nhà mình
cũng họ Diệp.
“Đại sư huynh, ta không có ý gì khác, nói đúng là, họ Diệp Trung Châu có
nhiều Thiên Kiêu, không có ý gì khác.”
Trương Hàn vội vàng bổ sung.
“Được rồi, được rồi, ta đã biết, đệ tử trong Đại Bỉ vạn tông có một nửa họ Diệp,
đây là chuyện mọi người đều biết.”
Diệp Lạc trợn trừng mắt.
Hắn ta cũng không biết đây là tình huống gì.
Đến Trung Châu mới phát hiện, Thiên Kiêu họ Diệp nhiều lắm, khi ở Đông
Châu chưa từng phát hiện ra.
Hắn ta nhớ rõ Đông Châu có nhiều Thiên Kiêu họ Lâm và Tiêu, nhưng mà
những người này đều không tính là Thiên Kiêu, không so nổi với Trung Châu,
không được.
Trương Hàn còn muốn nhiều lời một chút.
Đột nhiên, có một chấp sự đi tới.
“Bốn vị đại nhân, so đấu của các ngươi đã sắp bắt đầu, mời mọi người vào
chuẩn bị.”
Chấp sự cung kính nói.
Những lời này vừa nói ra.
Đám Diệp Lạc đều đứng dậy, chuẩn bị đi vào trong bí cảnh.
“Không không không! Bốn vị đại nhân, so đấu lần này của các ngươi không ở
trong bí cảnh cỡ nhỏ, minh chủ Ngô Việt tự mình tìm mấy bí cảnh cỡ trung cho
các ngươi, tránh các vị đánh bạo, khụ khụ, để tránh các vị gò bó quá.”
Chấp sự thấy bốn người định tiến vào bí cảnh cỡ nhỏ, không khỏi sốt ruột mở
miệng.
Nhìn bộ dạng sốt ruột của chấp sự.
Đám Diệp Lạc mơ hồ có thể đoán ra.
Đây là chắc chắn không muốn bọn họ tiến vào bí cảnh cỡ nhỏ.
Một chiêu dẫn tinh thần của Trương Hàn phá bỏ bí cảnh…
Một chiêu của Đạm Đài Lạc Tuyết đoạn tuyệt bí cảnh…
Tô Càn Nguyên lại càng cao hơn, đánh bạo bí cảnh…
Ngô Việt này là sợ bọn họ lại đánh bạo bí cảnh cỡ nhỏ…
Đám Diệp Lạc thấy thế, cũng chỉ có thể đi theo chấp sự này, đi tới bí cảnh cỡ
trung.