Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 329

Thái thượng trưởng lão sững sờ một lát, nhưng vẫn duy trì hình tượng, thản

nhiên nói.

“Sau đó trưởng lão do tông ta phái đi làm đại biểu đuổi theo.”

Mạc Thành mở miệng nói.

“Ngươi nói chuyện có thể một lần nói xong hết được không?”

Thái thượng trưởng lão có chút không kiên nhẫn.

“Sau đó trưởng lão kia đuổi theo, thì không thấy, ở trong Uẩn Hồn Điện, mệnh

bài thuộc về trưởng lão kia đã nát.”

Mạc Thành thở dài một hơi, lấy một mệnh bài vỡ vụn trong ngực ra.

Mệnh bài vỡ vụn, không thể nghi ngờ là đại biểu, chủ nhân của mệnh bài đã

mất.

Những lời này vừa nói ra.

Ung dung trên mặt thái thượng trưởng lão cũng không giả trang nổi nữa.

Vội vàng đoạt lấy mệnh bài vỡ vụn trên tay Mạc Thành nhìn xem.

Thái thượng trưởng lão nhìn một lúc, bất chợt ngẩng đầu.

“Lão phu nhớ rõ, hiệu quả của Uẩn Hồn Điện là lấy mệnh bài quan sát tình hình

của chủ nhân, nếu chủ nhân mất mạng, mệnh bài sẽ nghiền nát, nhưng hình ảnh

khi chủ nhân mất sẽ được lưu lại, đúng không?”

Thái thượng trưởng lão vội vàng hỏi.

“Đúng vậy, chính vì nhìn thấy hình ảnh khi trưởng lão này còn sống, cho nên ta

mới hoảng loạn.”

Trên mặt Mạc Thành hiện lên chua xót.

Lão ta cũng không nhiều lời, lấy một cái Lưu Ảnh Thạch từ trong túi trữ vật ra,

đưa cho thái thượng trưởng lão.

Thái thượng trưởng lão nhận lấy Lưu Ảnh Thạch, chỉ trong nháy mắt thôi động.

Ong…

Một tiếng vang nhỏ.

Chỉ thấy một màn ảnh ngưng tụ ở giữa không trung.

Trên màn ảnh đang chiếu một đoạn hình ảnh.

Mới đầu hình ảnh là giữa tầng mây.

Trưởng lão này giống như đang chạy đi, mây trắng xung quanh nhanh chóng

lướt qua.

Một đường tiến về trước, trưởng lão này giống như đang truy tìm thứ gì đó.

Sau khi bay một lát.

Trưởng lão này bất chợt dừng lại, đôi mắt trợn to, nhìn về phía trước, giống như

thấy được thứ gì đó khó tin.

Ngay sau đó, một sinh linh kỳ lạ hàng lâm.

Chỉ thấy cơ thể sinh linh này giống như sư tử, vô cùng uy vũ, gương mặt như

mặt dê, trên đỉnh đầu có sừng, hình dạng vô cùng kỳ lạ.

Sinh linh này giống như nhìn ra được trưởng lão kia đang tìm nó, đôi mắt phiếm

ánh huỳnh quang nhìn thoáng qua trưởng lão kia.

Nhưng mà cái nhìn này…

Trưởng lão kia giống như cảm nhận được kinh khủng gì đó, xoay người muốn

chạy trốn, nhưng một giây sau toàn bộ cơ thể bùng nổ, ngay cả Nguyên Thần

cũng không trốn thoát, biến mất trong hư vô.

Hình ảnh tới đây là kết thúc.

Thái thượng trưởng lão xem xong, im lặng một lát.

Chỉ trong nháy mắt, lão ta hiểu rõ gì đó.

Sinh linh bị phong ấn trong bức họa cuộn tròn này tên là Bạch Trạch.

Một khi gọi tên sinh linh trên bức họa cuộn tròn, phong ấn trên bức tranh sẽ

được giải trừ…

Sinh linh tên Bạch Trạch này sẽ ra khỏi bức họa.

Mà bức họa cuộn tròn này, có trên 100 vạn năm lịch sử…

Vậy có phải nói lên, Bạch Trạch này sống ít nhất trên 100 vạn năm?

Bọn họ thăm dò chuyện này, đã thả một con vật khủng bố như thế ra?

Nếu thứ đồ chơi này làm bậy ở Trung Châu, người nào đấu lại được?

Trung Châu trời sập, vậy không phải cần mấy tông môn ẩn thế bọn họ…

Nhưng bọn họ đánh thẳng được sinh linh tên Bạch Trạch này sao?

Thái thượng trưởng lão cũng không biết.

“Thái thượng trưởng lão, Bạch Trạch này, cho dù thế nào chúng ta cũng phải ra

tay hàng phục, nhưng mà chúng ta… Thực sự hàng phục được sao? Con vật này

một ánh mắt có thể giết được cảnh giới Độ Kiếp…”

Mạc Thành cười khổ một tiếng, mở miệng dò hỏi.

Một ánh mắt có thể diệt cảnh giới Độ Kiếp…

Dù sao trưởng lão kia chỉ là cảnh giới Độ Kiếp thông thường, nhưng cũng rất

khủng bố.

Giữa cảnh giới Độ Kiếp và cảnh giới Độ Kiếp, có khác nhau.

Cảnh giới Độ Kiếp cường đại, muốn tiêu diệt cảnh giới Độ Kiếp nhỏ yếu, đúng

là rất đơn giản.

Nhưng một ánh mắt diệt một cảnh giới Độ Kiếp nhỏ yếu, chuyện này có khả

năng sao?

Ít nhất bọn họ căn bản không làm được…

“Không làm được cũng phải thử một lần, nếu thực sự để thứ khủng bố này làm

xằng làm bậy ở Trung Châu, kết quả vẫn tính trên đầu Trấn Thiên Tông chúng

ta.”

Thái thượng trưởng lão lắc đầu, nói.

“Không bằng chúng ta đi mời tông chủ của Vô Đạo Tông giúp đỡ đi? Tất cả

mọi người là tông môn ẩn thế, tông chủ của Vô Đạo Tông dù ít dù nhiều cũng

sẽ giúp đúng không?”

Mạc Thành đề nghị.

“Đã là lúc này, ngươi còn không biết?”

Thái thượng trưởng lão trợn to mắt nói.

“Biết cái gì?”

Trên mặt Mạc Thành tràn ngập mê mang.

Lão ta biết cái búa gì?

Không phải thảo luận chuyện có nên đi mời tông chủ của Vô Đạo Tông giúp đỡ

hay không sao? Sao lại liên quan tới chuyện hiểu hay không?

“Ngu ngốc! Nếu tông chủ của Vô Đạo Tông có thể nhìn ra sinh linh trên bức

họa cuộn tròn là Bạch Trạch, ngươi cho rằng Sở tông chủ sẽ không nhìn ra được

tình hình trong bức họa cuộn tròn sao? Nhưng vì sao Sở tông chủ vẫn nói ra tên

của Bạch Trạch, dẫn tới Bạch Trạch phá phong ấn mà ra, ngươi cảm thấy vì sao

Sở tông chủ lại làm như vậy?”

Thái thượng trưởng lão vung ống tay áo, tiến về trước vài bước, cười mỉa một

tiếng.
Bình Luận (0)
Comment