Nghe thấy những lời này.
Mạc Thành trầm tư một lát.
Rất có khả năng Sở tông chủ đã nhìn ra tình hình trong bức họa cuộn tròn…
Nhưng vẫn lựa chọn thả Bạch Trạch.
Chuyện này là vì sao? Muốn phá hoại Trung Châu ư? Không có khả năng, Vô
Đạo Tông ở Đông Châu cách Trung Châu quá xa, hai bên không có xung đột gì.
Bằng không là vì cái gì?
Chẳng lẽ…
Sở tông chủ kia cũng nhìn ra, đây là Trấn Thiên Tông bọn họ đang thăm dò?
Nếu là như vậy, vậy thì nói thông rồi.
Dù sao loại thăm dò này xem như mạo phạm Sở tông chủ.
Có lẽ Sở tông chủ không muốn tự mình ra tay khiển trách, cho nên thả Bạch
Trạch ra, khiến Trung Châu bọn họ đau đầu.
“Ta đã hiểu!”
Nghĩ thông suốt điểm này, đôi mắt Mạc Thành sáng lên.
“Hiểu rõ thì tốt, chuyện này nhất định khiến chúng ta ăn khổ, nhưng may mắn,
mấy tông môn ẩn thế kia, có lẽ không biết tin tức này, có thể hố bọn họ cùng
xuống nước, như vậy cũng có thể giảm bớt hao tổn của Trấn Thiên Tông chúng
ta.”
Thái thượng trưởng lão đã biểu lộ ra người già thành tinh, chỉ một lát sau, đã
nghĩ ra phương án.
Trung Châu gặp nạn, dù sao các ngươi không biết nạn ở đâu tới, cũng không
biết nạn là tới khiển trách người nào.
Mấy tông môn ẩn thế cùng đối kháng, chuyện này không xấu, không quá đáng
đúng không?
Vùng đất giữa đảo nhỏ.
Trên đất trống đánh ra khí thế ngất trời.
Đã liên tục so đấu ba ngày, vẫn chưa thể kết thúc.
Lầu các, trong tầng ba.
Sở Duyên lẳng lặng ngồi ở đó, hắn đã có chút không kiên nhẫn, muốn Đại Bỉ
vạn tông nhanh kết thúc, dọn dẹp một chút rồi về Đông Châu.
Nhưng Đại Bỉ vạn tông này vẫn luôn kéo dài.
Đã ba ngày, còn chưa kết thúc.
Sở Duyên không nhịn được bảo Ngao Ngự đi thông báo với Ngô Việt, bảo Ngô
Việt điều chỉnh nhanh lên.
“Không biết bốn đệ tử kia có thể lấy được thứ hạng thứ mấy.”
Sở Duyên ngầm nói thầm.
Hắn hơi quay đầu nhìn cái bàn phía sau.
Lúc này, Tô Hề đang nằm sấp trên bàn ngủ, rõ ràng cơ thể phàm nhân nên nàng
rất mệt mỏi.
Sở Duyên nhìn đệ tử ngủ say, càng lúc càng hài lòng.
Quả nhiên, lúc này mới thích hợp.
Một đệ tử bỏ đi nếu mỗi ngày không cần đi ngủ, vậy thì thực sự không thích
hợp.
Đệ tử này, ổn định rồi!
Tiểu cảnh giới này, cũng đã ổn định!
Kế tiếp nên nghiêm túc cân nhắc, chuyện đi tìm đệ tử tiếp theo.
Sở Duyên gật đầu, suy tư một lát.
Đúng lúc này.
Ngao Ngự đi ra ngoài trở về lần nữa.
“Tông chủ.”
Ngao Ngự nhỏ giọng gọi.
“Thế nào?”
Sở Duyên không nhịn được hỏi.
“Tông chủ, bên Ngô minh chủ nói, đã rất nhanh rồi, hiện giờ đã tiến vào top
100, chủ yếu là không có cách nào nhanh hơn nữa, nói là… Nói là tình hình bên
lão đại Trương Hàn…”
Ngao Ngự muốn nói lại thôi, không biết nên nói như thế nào.
“Trương Hàn làm sao? Hắn bị đả thương hay bị sao?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi.
“Không phải, chủ yếu là bên lão đại Trương Hàn đánh kéo dài, rõ ràng có thể
một giây kết thúc chiến đấu, nhưng cứ thích đánh mấy canh giờ, còn không cho
phép đối thủ đầu hàng, quá kéo dài thời gian.”
Ngao Ngự chỉ có thể nói ra.
Hắn ta qua đó xem Trương Hàn chiến đấu, đều cảm thấy không biết nên nói gì.
Đánh một người nửa bước cảnh giới Độ Kiếp.
Trương Hàn giơ tay trên trăm đại trận xuất hiện, từng đại trận đan xen, đánh cho
lòe loẹt, đối thủ đều nhìn tới ngây người, hoàn toàn không phản kháng.
Nhưng Trương Hàn vẫn công kích, nhưng công kích không đến mức hoàn toàn
đánh đối thủ mất đi năng lực chiến đấu.
Hoàn toàn chính là pháo đánh muỗi…
Ngao Ngự nhìn muốn châm chọc nhưng không biết nên nói thế nào.
“Chuyện này… Ngươi đi nói với hắn, bảo hắn đánh nhanh lên, nói là ta bảo.”
Khóe miệng Sở Duyên giật giật, xua tay nói.
“Dạ, tông chủ.”
Ngao Ngự gật đầu, rời khỏi lầu các lần nữa.
Sở Duyên thấy thế chỉ lắc đầu, chẳng muốn nói thêm gì, nhìn thoáng qua Tô Hề
còn đang ngủ, nhắm mắt dưỡng thần.
…
Sau khi Trương Hàn biết được sư tôn nhà mệnh ra lệnh đánh nhanh, thì không
dám chơi lòe loẹt nữa, sử dụng đại trận đánh nhanh, chỉ trong nháy mắt đã giải
quyết đối thủ, tiến vào vòng tiếp theo.
Ngô Việt thấy Trương Hàn không còn câu giờ nữa, thì im lặng nhẹ nhàng thở ra.
Đối với Trương Hàn này, lão ta thực sự không có biện pháp.
Vị gia này thích lên mặt đánh đùa giỡn, chơi trận pháp đe dọa.
Chuyện này tốt thì tốt.
Nhưng quá lãng phí thời gian.
“Mấy người các ngươi, đi tuyên bố một chút, tạm thời thay đổi, lượt tiếp theo so
đấu theo quy luật, đổi thành đấu đại loạn, thứ hạng cụ thể, xem bọn họ người
nào đứng tới cuối cùng định ra!”
Ngô Việt xua tay, dặn dò một đống trưởng lão chấp sự ở phía sau.
“Chuyện này… Minh chủ, chuyện này không được.”
“Đúng vậy, minh chủ, lúc trước ngươi thay đổi khen thưởng còn chưa tính, dù
sao Đại Bỉ vạn tông còn chưa bắt đầu, sửa thì sửa thôi, nhưng bây giờ Đại Bỉ
vạn tông đã bắt đầu, lập tức có top 100, sao có thể thay đổi quy luật vào lúc
này? Còn là đấu đại loạn, chuyện này càng không được.”
“Minh chủ, chuyện này tuyệt đối không được! Trừ phi hôm nay ngươi đánh chết
lão phu, nếu không thì lão phu tuyệt đối không cho phép!”
Mọi người đều phản đối.