“Sở tiền bối bảo Đại Bỉ vạn tông nhanh kết thúc, có lẽ Sở tiền bối có việc cần
làm, cho nên chỉ có thể lựa chọn phương thức này, các ngươi có ý kiến à? Vậy
thì đi tìm Sở tiền bối đi.”
Ngô Việt thở dài một hơi, nói.
Những lời này vừa nói ra.
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, từng trưởng lão chấp sự nhao nhao xua tay.
“Không sao không sao, thay đổi quy luật, đấu đại loạn đi.”
“Sớm nói là Sở tiền bối nói không được sao, làm màu.”
“Đi thôi đi thôi, đi xuống dặn dò.”
Mọi người trực tiếp tuyên bố tan cuộc.
Ngô Việt thấy thể gương mặt âm trầm.
Cái gì thế.
Lão ta mới là minh chủ.
Sao lời của Sở tiền bối có dễ làm hơn của lão ta…
Khóe miệng Ngô Việt giật giật, nhưng chẳng muốn nói thêm cái gì.
Lão ta nên đi chuẩn bị khen thưởng thứ hạng của Đại Bỉ vạn tông.
Sở tiền bối sốt ruột rời đi, chắc chắn là có chuyện lớn.
Đợi Sở tiền bối về Đông Châu, lão ta còn muốn vuốt mông ngựa thì đã muộn,
khen thưởng của Đại Bỉ vạn tông, chính là cơ hội cuối cùng của lão ta.
Lão ta nhất định phải bày ra cảm giác tồn tại trước mặt Sở tiền bối!
Ngô Việt nghĩ như thế, thì bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc trong bảo khố của liên
minh tu tiên giả có bảo vật gì có thể đưa ra…
Đưa linh thạch sao? Đó là sỉ nhục Sở tiền bối, không nên không nên!
Đưa linh bảo? Bỏ đi, đệ tử của Sở tiền bối đều có bảo vật trên linh bảo, còn
thiếu linh bảo sao? Không thể dùng thứ này.
Không được, nhất định phải tìm bảo vật đặc biệt một chút mới được.
Vô Đạo Tông xây dựng trên chiến trường Thượng Cổ đúng không…
Trên chiến trường Thượng Cổ hẳn là có nhiều sát khí…
Cần kiếm thứ có tiêu trừ sát khí vờn quanh để chuẩn bị làm khen thưởng.
Nếu lão ta có thể giúp Sở tiền bối giải quyết chuyện này, tin tưởng Sở tiền bối
nhất định sẽ nhớ kỹ lão ta.
Ngô Việt bắt đầu cân nhắc.
Cân nhắc xem trong liên minh tu tiên giả bọn, rốt cuộc có thứ gì có thể loại bỏ
sát khí.
…
Cùng lúc đó.
Giữa đảo nhỏ, trên đất trống vô số pháp trận.
Đám Diệp Lạc nhận được thông báo, top 100 sẽ lấy hình thức đấu đại loạn tiến
hành tuyển chọn, người mạnh nhất sẽ là hạng nhất, còn lại sẽ lấy chiến tích
cùng với “nhân tố tổng hợp lại” phán định thứ hạng, đương nhiên, tông môn
xuất thân cũng là nhân tố được tổng hợp lại.
Khi bốn người biết thay đổi quy luật xong.
Chỉ trong nháy mắt đã nhận ra tầm mắt của mọi người xung quanh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người khác gần như đều nhìn chằm
chằm bên bọn họ.
“Lần này có trò hay rồi đây, kế tiếp có lẽ chúng ta phải bốn đánh 96.”
Diệp Lạc hơi híp mắt, mở miệng nói.
Biểu hiện của bọn họ thực sự quá sáng chói, khiến đệ tử khác có áp lực rất lớn.
Có lẽ đổi thành đấu đại loạn, cho dù là đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu
hay là đệ tử của rất nhiều Thánh Địa, đều lấy loại bọn họ làm chủ, đổi thành tấn
công mãnh liệt.
“Tên khốn nạn nào muốn đổi quy luật thế? Như vậy quá bịp bợm rồi.”
Tô Càn Nguyên không khỏi châm chọc một câu.
“Tông chủ, tông chủ chúng ta nói phải nhanh kết thúc Đại Bỉ vạn tông, cho nên
mới thay đổi.”
Ngao Ngự ngồi xổm một bên, còn chưa rời đi mở miệng đáp.
“Khụ, sửa lại thì tốt, không phải 96 người thôi sao, để ta xung phong!”
Lúc này Tô Càn Nguyên thay đổi giọng điệu, bộ dạng giống như không để mọi
người vào mắt.
“Được rồi, đừng cãi vã nữa, có lẽ đấu đại loạn sắp lập tức bắt đầu.”
Diệp Lạc xua tay, muốn Tô Càn Nguyên đứng đắn một chút, ánh mắt nhìn một
chấp sự bay tới, loáng thoáng đoán được, đấu đại loạn sắp bắt đầu…
Trong khu vực Trung Châu.
Vùng đất ở giữa đảo nhỏ.
Hơn trăm người đứng trên khu đất trống của Đại Bỉ vạn tông, có ngự vật phi
hành, có đạp không mà đứng, có bình tĩnh đứng trên mặt đất.
Nhưng nói tóm lại, hơn trăm người này chia ra làm ba trận doanh.
Rất nhiều đệ tử của Thánh Địa một bên, đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu
một bên, cùng với bốn đệ tử của Vô Đạo Tông.
Chỉ nhìn tình cảnh trước mắt, rõ ràng là rất nhiều đệ tử của Thánh Địa và đệ tử
của tông môn ẩn thế Trung Châu, đều muốn cùng liên thủ, diệt trừ đệ tử của Vô
Đạo Tông trước.
Chiến đấu một chọi một, người nào cũng không nắm chắc thắng được đệ tử của
Vô Đạo Tông.
Nhưng đấu đại loạn thì khác.
Hai quyền khó địch lại bốn tay.
Loại bốn đệ tử của Vô Đạo Tông trước, rồi nói tới chuyện thứ hạng.
Đây là ý nghĩ của phần lớn mọi người ở đây.
Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông không biết ý nghĩ của đám người này, nhưng bọn
họ không có bất cứ sợ hãi gì.
Những người khác có thể liên thủ, bốn bọn họ cũng có thể liên thủ.
Ai thắng ai thua còn chưa biết.
Lúc này, đám Diệp Lạc vô cùng bình tĩnh đứng đó, lẳng lặng đợi bắt đầu so đấu.
Chẳng qua bọn họ ngầm truyền âm, trao đổi với nhau.