Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 332

“Lão nhị, đợi lát nữa bắt đầu so đấu, đệ bắt đầu bày trận là được, còn có tứ sư

muội, muội cũng vậy, trực tiếp dùng bàn cờ kia của muội áp chế bọn họ, không

cần bận tâm an nguy, ta sẽ bảo vệ các đệ.”

Diệp Lạc nhẹ giọng truyền âm dặn dò.

“Được.”

“Đã rõ, đại sư huynh.”

Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết đều gật đầu đồng ý.

“Vậy đại sư huynh, ta thì sao?”

Tô Càn Nguyên mở miệng nói.

“Đệ… Đệ nhìn tình hình lại ra tay.”

Diệp Lạc trầm ngâm một lát, truyền âm nói.

Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát, chuyện đó có khác gì không có nhiệm vụ…

Hắn ta vừa định nói một chút.

Bỗng nhiên, một chấp sự chân giẫm lên phi kiếm mà đến.

“Bắt đầu so đấu!”

Chấp sự nhanh chóng nói một câu.

Sau khi nói xong.

Vội vàng bay đi ra bên ngoài, sợ bị chiến đấu ảnh hưởng tới.

Lời nói của chấp sự truyền vào trong tai hơn trăm người.

Gần như là chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người cử động, muốn dẫn đầu phát

động tấn công.

Nhưng không đợi mọi người có động tác, bỗng nhiên Thái Âm Tinh xuất hiện,

từng tia ánh trăng chiếu rọi xuống, bao phủ chiến trường này.

Ngay sau đó, một đại trận dâng lên, khởi xướng tấn công điên cuồng với đệ tử

của Thánh Địa và đệ tử của tông môn ẩn thế.

Chỉ thấy Trương Hàn đứng giữa không trung, quanh người vờn quanh ánh

huỳnh quang, giống như thần tiên, trong lúc giơ tay thì một đại trận xuất hiện.

Dưới công kích bởi trận pháp của hắn ta, rất nhiều đệ tử của Thánh Địa đều

luống cuống chân tay.

“Mau chạy đi!”

“Kẻ nào đấy, Huyền Chiến Môn tên A Phi đúng không? Con mẹ nó ngươi chạy

đi đâu đấy? Tỉnh táo lại, đây không phải là thí luyện bí cảnh, ngươi đừng có mà

rút đi như bắt gặp đám người trong thí luyện bí cảnh!”

“Nhanh! Tụ lực một chút, phá những trận pháp này, chúng ta nhiều người,

không phải sợ!”

Rất nhiều đệ tử của Thánh Địa muốn hội tụ toàn bộ lực lượng, công kích một

trận, phá nát tòa trận pháp này.

Nhưng không đợi rất nhiều đệ tử của Thánh Địa có động tác.

Ở giữa trời đất, từng đường vân kim sắc không biết diễn sinh từ lúc nào, từ đằng

xa nhanh chóng lan tràn tới.

Chỉ trong nháy mắt, đường vân kim sắc đã có ở khắp nơi trên chiến trường.

Đám đệ tử của Thánh Địa hoàn toàn không theo kịp tiết tấu, bọn họ đều chưa

công kích đại trận, đường vân kim sắc đã lan tới.

Đám đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu thấy thế, không giấu dốt nữa, nhao

nhao đứng ra.

“Các ngươi đều lui ra, những thứ này không phải các ngươi có thể phá.”

Một người trong đó cất bước đi ra, trong tay là một linh bảo thần kiếm cổ xưa,

linh bảo chi uy khủng bố lập tức lan tràn ra.

Đám đệ tử của tông môn ẩn thế còn lại thấy thế, cũng đi ra, lấy đủ loại linh bảo

kiểu dáng khác nhau.

Linh bảo của mọi người phần lớn là linh bảo thượng phẩm, chỉ có một phần nhỏ

là linh bảo trung phẩm, hoặc linh bảo hạ phẩm, nhưng đều là linh bảo.

Mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu, gần như đều có linh bảo.

Chỉ riêng đám đệ tử của Trấn Thiên Tông ở một bên trợn tròn mắt.

Vì sao mỗi người đều có linh bảo, mà bọn họ không có?

Chẳng lẽ Trấn Thiên Tông bọn họ xuống dốc rồi?

Trong khi mấy đệ tử sững sờ.

Đường vân kim sắc tràn ngập khu đất trống, đường vân kim sắc lập tức nở rộ

nổi lên từng quang mang chói mắt.

Dưới quang mang của đường vân kim sắc, đất trống đoạn tuyệt với thế giới bên

ngoài, vách tường dâng lên ở bốn phía, đường vân kim sắc giống như là đường

dây hóa thành bàn cờ, vách tường ở bốn phía lại càng giống như cố định bốn

phía bàn cờ.

Ở trong bàn cờ, Đạm Đài Lạc Tuyết cất bước đi ra, hạ bàn cờ ở ngay chính

giữa, khí thế quanh người tăng vọt, giống như chủ của Thiên Địa một phương,

cúi đầu quan sát rất nhiều đệ tử của Thánh Địa và đệ tử của tông môn ẩn thế

Trung Châu.

Dưới quan sát của nàng.

Rất nhiều đệ tử của Thánh Địa và đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu gần

như cảm nhận được từng đợt bài xích.

Giống như Thiên Địa đang loại trừ ngoại tộc, mà bọn họ biến thành ngoại tộc.

Dưới loại cảm giác này, bọn họ cho dù là chiến lực hay là tâm tính gần như đều

chịu áp chế.

“Cảm giác đáng ghét, khiến chúng ta giống như bị trời quăng đi…”

“Đây chắc chắn là chiêu thức của người dùng cờ trong Vô Đạo Tông, nhưng

con mẹ nó đây là chiêu thức người có thể dùng được sao? Vận chuyển pháp lực

đều đã quá khó khăn…”

“Pháp bảo! Pháp bảo của chúng ta đều chịu áp chế!”

“Như vậy làm sao đánh? Nhiều trận pháp còn có không biết bàn cờ gì như thế,

đánh đều không đánh được!”

Rất nhiều đệ tử của Thánh Địa có chút tuyệt vọng.

Bọn họ có thể cảm nhận được rõ, giữa hai bên chênh lệnh rất lớn.

Loại chênh lệch này khiến bọn họ gần như từ bỏ ý nghĩ loại đệ tử của Vô Đạo

Tông.

Đệ tử của Thánh Địa cũng nghĩ như thế.

Nhưng một số đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu vẫn tràn ngập ý chí chiến

đấu.
Bình Luận (0)
Comment