Đại điện họp.
Đám Ngô Việt tiến vào xong, cửa đại điện lập tức đóng lại.
Ngô Việt ngồi trên ngai vàng, cũng nghiêm túc, ánh mắt nhìn rất nhiều trưởng
lão phía dưới.
“Nói một chút xem, các ngươi cảm thấy Đại Bỉ vạn tông lần này, thứ hạng nên
thế nào mới tốt.”
Vẻ mặt Ngô Việt không chút thay đổi nói.
Ở trước mặt tông môn ẩn thế Thánh Địa, lão ta có vẻ hèn mọn.
Ở trước mặt đám trưởng lão, lão ta rất có khí thế!
Nhưng rất nhiều trưởng lão đều coi như không có “khí thế” của Ngô Việt, nhao
nhao mở miệng thảo luận.
“Diệp Lạc đại nhân của Vô Đạo Tông thứ nhất, điểm này không thể nghi ngờ,
không cần thảo luận.”
“Không sai, chuyện này được công nhận, không thể chê trách, nhưng mà, hạng
hai hạng ba nên rơi vào tay ai?”
“Theo ta thấy, hạng nhất hạng hai hạng ba hạng tư nên để cho Vô Đạo Tông là
được, không thấy sau khi bàn cờ kết thúc ư, chỉ có trạng thái tinh thần của bốn
đệ tử Vô Đạo Tông là tốt nhất, rất rõ ràng, mấy đệ tử của Vô Đạo Tông xem
như mạnh nhất.”
“Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông ôm top 4 sao? Vậy tông môn ẩn thế Trung Châu
khác thì thế nào? Làm như vậy, chúng ta dễ dàng đắc tội tông môn ẩn thế Trung
Châu khác.”
“Không sai, đệ tử của Vô Đạo Tông ôm top 4, vậy chẳng phải đại biểu Vô Đạo
Tông hơn xa tông môn ẩn thế khác sao, chuyện này đúng là đắc tội với người
ta.”
“Nhưng mà ngươi đưa hạng hai cho bất cứ tông môn ẩn thế Trung Châu nào,
đều đắc tội tông môn ẩn thế Trung Châu khác, làm kiểu gì cũng đều đắc tội,
chẳng bằng dốc toàn lực nịnh bợ… Khụ khụ, toàn lực kết giao với Vô Đạo
Tông.”
“Dựa theo lời ngươi nói, vậy thực sự thứ tự kiểu nào cũng…”
Rất nhiều trưởng lão nói chuyện với nhau, làm thế nào cũng không nghĩ ra biện
pháp tốt nhất.
Ngô Việt lẳng lặng nghe các trưởng lão nói, cau mày, trầm tư rất lâu, lúc này
mới chậm rãi mở miệng.
“Không cần thảo luận nữa, nếu không biết xếp thứ hạng kiểu gì, xếp loạn sẽ đắc
tội tông môn ẩn thế, như vậy đi, không có gì ngoài Diệp Lạc của Vô Đạo Tông
là người hạng nhất, tất cả đệ tử của tông môn ẩn thế khác đặt hạng hai! Trọng
điểm thảo luận thứ hạng của đệ tử nhiều Thánh Địa là được!”
Ngô Việt vỗ tay, quyết định như vậy.
Trên đảo nhỏ.
Lầu các, chỗ tầng ba.
Sở Duyên từ chỗ Ngao Ngự, chiếm được tin tức Đại Bỉ vạn tông đã kết thúc.
“Kết thúc rồi ư? Vậy đám Diệp Lạc đâu?”
Sở Duyên ngồi trước bàn, nhẹ giọng hỏi.
“Tông chủ, bọn họ đều đang ở tầng một đợi thứ hạng có.”
Ngao Ngự đứng ở bên cạnh, cúi đầu, cẩn thận nói.
“Đang đợi thứ hạng có sao? Vậy ngươi có tìm hiểu một chút, đám Diệp Lạc ở
khoảng thứ hạng nào không?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
Đừng nhìn hắn ở mặt ngoài có vẻ thản nhiên, nhưng thực tế khi hắn hỏi vấn đề
này, đôi mắt đang tỏa sáng, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Thứ hạng càng cao, khen thưởng càng phong phú, chuyện này hắn nhớ được.
Theo lý thuyết, đám Diệp Lạc, cho dù thế nào cũng có thể đi vào top 100.
Tiến vào top 100 vậy thì có khen thưởng cấp bậc gì?
Sở Duyên không thể tin được.
Hắn sợ mình sẽ kích động tới mức không thể khống chế.
“Tông chủ, thứ hạng của mấy vị đại nhân hẳn là rất cao, hình như Diệp Lạc đại
nhân là hạng nhất, ba vị đại nhân còn lại cũng sẽ không thấp.”
Ngao Ngự nghĩ một lát nói.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khi mở bàn cờ, rõ ràng Diệp Lạc hạng nhất
là chuyện chắc chắn.
Những lời này vừa nói ra.
Sở Duyên sửng sốt.
Hạng… Hạng nhất?
Hạng nhất sẽ là khen thưởng cấp bậc gì?
Đó là khen thưởng Sở mỗ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đại đệ tử nhà hắn mạnh như thế sao?
Sao trước đây không nhìn ra?
Cừ thật…
Hắn trực tiếp nói cừ thật.
Chỉ muốn gọi to một câu, Diệp Lạc trâu bò!
Có khen thưởng hạng nhất, vậy hắn sẽ kiếm được bao nhiêu?
Hú hú!
Cất cánh!
Tâm trạng của Sở Duyên lập tức sung sướng.
Đệ tử giỏi!
Đúng là đệ tử giỏi!
Ai dám ở trước mặt hắn nói bậy nửa câu về Diệp Lạc, xem hắn có chém chết kẻ
đó không.
“Bây giờ Diệp Lạc đang ở đâu? Ở tầng một đúng không? Đi một lát, theo ta
xuống đó.”
Sở Duyên lập tức không ngồi yên được, đứng dậy muốn đến tầng một.
Ngao Ngự và Tô Hề thấy thế, nhao nhao muốn đuổi kịp Sở Duyên.
Ba người mới đi tới cửa tầng ba.
Thì gặp đám Ngô Việt đang chuẩn bị đi tới.
“Sở tiền bối! Ta đang chuẩn bị đi tìm ngươi, sao ngươi đã ra đây?”
Ngô Việt mở miệng nói.
“Có chuyện gì?”
Sở Duyên có chút sốt ruột muốn đi gặp đại đệ tử bảo bối của mình, chẳng muốn
nói nhiều với Ngô Việt này.
“Sở tiền bối, thứ hạng của Đại Bỉ vạn tông đã có, ta tới đây đưa tin thứ hạng cho
ngươi xem, Sở tiền bối, đây là thứ hạng Đại Bỉ vạn tông lần này, mời ngươi
xem qua.”
Ngô Việt vội vàng lấy một quang đoàn ra, đưa tới trước mặt Sở Duyên.
Sở Duyên chỉ vươn tay chạm một cái, danh sách kim sắc lập tức xuất hiện trước
mặt hắn.
Chỉ thấy trên danh sách, một đống tên xuất hiện.
Bên cạnh hạng nhất trên cùng, viết rõ tên Diệp Lạc.