Nhìn xuống phía dưới.
Bên cạnh hạng hai có một đống tên, đầu tiên là Tô Càn Nguyên, Trương Hàn,
Đạm Đài Lạc Tuyết, phía sau còn có một đống họ Diệp.
Còn khoanh tròn ghi “đặt song song”.
Chuyện này…
Chuyện này…
Chuyện này…
Đại đệ tử Diệp Lạc nhà hắn, lấy hạng nhất.
Ba tên đệ tử còn lại nhà hắn, tất cả đều là hạng hai?
Ông trời của ta!
Đệ tử nhà hắn đỉnh như thế sao?
Sở Duyên lập tức cảm thấy, hao tổn linh thạch lúc trước đều trở nên không quan
trọng nữa.
Một đệ tử hạng nhất.
Ba đệ tử hạng hai.
Đợt này hắn kiếm được ngất trời.
Sở Duyên thấy tên đệ tử nhà mình, còn lại chẳng muốn xem nữa.
Mò được một đống, không cần phải nhìn tên tông môn khác.
Sở Duyên vừa định hỏi chuyện khen thưởng.
Nhưng không đợi hắn mở miệng.
Ngô Việt đã mở miệng nói trước.
“Chuyện đó, Sở tiền bối, còn có một việc chính là chuyện khen thưởng thứ hạng
của đệ tử ngươi, bởi vì khen thưởng quá quý trọng, giao cho đệ tử không được
tốt lắm, cho nên ta tự mình giao tới tay ngài, Sở tiền bối không ngại đúng
không?”
Ngô Việt hỏi.
Những lời này vừa nói ra.
Lúc này Sở Duyên vui vẻ.
Để ý sao? Hắn để ý cái quỷ gì.
Hắn vừa định nói chuyện này.
Không ngờ tới Ngô Việt mở miệng nói trước.
Khá lắm! Lão Ngô này, giác ngộ đủ cao!
“Không ngại không ngại.”
Sở Duyên mở miệng nói.
“Tốt lắm, Sở tiền bối, đây là khen thưởng của bốn đệ tử nhà ngươi, mong ngươi
cất kỹ.”
Ngô Việt lấy ra một cái túi đựng đồ, đưa cho Sở Duyên.
Sở Duyên nhận lấy túi trữ vật, sốt ruột mở túi trữ vật ra.
Muốn thấy rõ bên trong túi trữ vật có gì.
Lúc này, trong lòng hắn vô cùng sung sướng.
Không ngờ tới Ngô Việt này còn tặng một cái túi đựng đồ.
Buôn bán lời buôn bán lời.
Ôm loại tâm tư này.
Sở Duyên mở túi trữ vật ra, muốn tính xem có bao nhiêu linh thạch.
Hắn mơ hồ có suy đoán, ít nhất phải mười vạn linh thạch thượng phẩm.
Một đợt này, kiếm đúng là đầy bồn đầy bát.
Sở Duyên cẩn thận mở ra.
Ừm, bốn bảo vật tỏa ra hào quang ánh sáng ngọc xuất hiện trong mắt hắn.
Bốn bảo vật này vừa nhìn là biết không phải vật phẩm bình thường.
Chắc chắn vô cùng quý.
Sau đó những thứ khác…
Hả?
Những thứ khác đâu?
Sở Duyên nhìn một lát, bỗng nhiên trợn tròn mắt.
Trong túi trữ vật, ngoại trừ bốn bảo vật kia ra, không còn thứ khác nữa…
Không có linh thạch.
Cũng không có pháp bảo cường đại gì.
Chỉ có bốn bảo vật lẻ loi, không biết có tác dụng gì.
Sở Duyên sững sờ.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Việt.
“Tất cả khen thưởng đều ở đây sao?”
Sở Duyên mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, Sở tiền bối, toàn bộ khen thưởng ở bên trong.”
Trên mặt Ngô Việt lộ vẻ kiêu ngạo, bốn bảo vật này là đồ tốt nhất trong liên
minh tu tiên giả bọn họ.
Những lời này vừa nói ra.
Gương mặt Sở Duyên lập tức khó coi.
Khen thưởng hạng nhất và hạng hai, chỉ như vậy ư?
Bốn bảo vật?
Ngại quá, ta muốn khen thưởng thứ hạng 5 vạn, không cần hạng nhất hạng
hai…
Thứ hạng năm vạn còn có linh thạch.
Hạng nhất hạng hai này, chỉ có bốn bảo vật?
Lầu các, cửa tầng ba.
Ngô Việt lẳng lặng đứng ở đó.
Lão ta đang cẩn thận quan sát sắc mặt của Sở tiền bối này.
Lão ta vốn cho rằng, lão ta đưa bốn bảo vật này, Sở tiền bối sẽ rất vui vẻ.
Nhưng khiến lão ta không ngờ tới chính là, lão ta phát hiện trên mặt Sở tiền bối,
không có bất cứ vẻ mặt vui sướng gì.
Trái lại vẻ mặt sững sờ, trong đó giống như còn mang theo chút… Ghét bỏ?
Sở tiền bối cảm thấy ghét bỏ đối với bốn bảo vật này?
Bốn thứ này là bảo vật gì? Đó là bảo vật tốt nhất trong liên minh tu tiên giả bọn
họ rồi.
Bốn bảo vật, mỗi kiện đều là cao nhất.
Sao lại ghét bỏ?
Ngô Việt cẩn thận nghĩ một lát, lập tức hiểu ra.
Tuy bốn bảo vật này là cao nhất, nhưng đặt ở trước mặt Sở tiền bối, có lẽ có vẻ
cấp thấp.
Sở tiền bối là nhân vật nào?
Chấp chưởng tông môn ẩn thế một phương truyền thừa 300 vạn năm, ngay cả
đệ tử đều có linh bảo thượng phẩm, càng có bảo vật trên linh bảo xuất hiện.
Loại nội tình như vậy, là lão ta không tưởng tượng nổi.
Có lẽ thứ giống như bảo vật ở chỗ lão ta, chỗ Sở tiền bối có một đống to.
Cho nên Sở tiền bối mới ghét bỏ như thế?
Ngô Việt nghĩ như vậy, lão ta lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra là thế.
Cho dù thế nào vẫn là cấp bậc bảo vật của lão ta quá thấp.
Nếu không Sở tiền bối đã không ghét bỏ.
Ngô Việt có chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà lão ta không thể lấy ra được bảo vật tốt hơn nữa.
Bốn kiện này đã là cao cấp nhất.
Trong bốn kiện này.
Một kiện là Trấn Ma Tháp dùng để mài luyện đạo tâm của đệ tử, trấn áp toàn bộ
sát khí.
Đây là Ngô Việt suy xét đến tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông thành
lập trên một vùng chiến trường Viễn Cổ, sát khí chắc chắn rất nặng, cho nên lựa
chọn lấy ra Trấn Ma Tháp này, dùng để trấn áp sát khí, đồng thời còn có thể mài
luyện đạo tâm của đệ tử.