Uy áp này vô cùng huyền diệu, không có bất cứ tính uy hiếp nào, trái lại khiến
người ta cảm thấy thoải mái, còn có thể hạn chế sinh linh trong dãy núi, khiến
sinh linh trong dãy núi rơi vào ngủ say.
Trong một khu rừng ở dãy núi này.
Một sinh linh kỳ lạ lẳng lặng đứng ở đó.
Hình thể của sinh linh này giống như con sư tử, vô cùng hùng tráng, trên đỉnh
đầu có cây sừng, trên mặt mọc ra chòm râu dê, trên người khiến người ta có
cảm giác tốt lành.
Rõ ràng sinh linh này là “Bạch Trạch” mà Sở Duyên nói.
Lúc này.
Bạch Trạch ngẩng đầu nhìn trời, nhìn chằm chằm về phía đảo nhỏ, có chút
hoang mang.
Bạch Trạch giống như đang tự hỏi gì đó.
Nếu tới gần gã, có thể nghe thấy, vậy mà gã mở miệng nói tiếng người.
“Rốt cuộc người kia là ai? Vì sao hắn biết nhiều chuyện như vậy.”
“Nhìn cảnh giới chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng một cảnh giới Trúc Cơ, vậy mà
có thể ở trong đống cảnh giới Độ Kiếp bỏ đi kia, chắc chắn là nhân vật không
đơn giản.”
Bạch Trạch đang tự hỏi.
Cho dù thế nào gã cũng không rõ.
Một lát sau, gã lắc cơ thể, một tia bạch quang tỏa từ người gã ra.
Gã trực tiếp biến thành một lão giả tóc trắng xóa lưng còng.
“Dù sao người nọ tuyệt đối không đơn giản, trái lại có thể đi nhìn xem, rốt cuộc
người nọ là ai.”
“Nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút mới được, Thiên Địa áp chế quá lớn đối
với ta, dưới không bạo phát, vậy mà thực lực bị áp chế tới cảnh giới Luyện Khí,
chậc chậc.”
Bạch Trạch biến thành lão giả còng lưng bất đắc dĩ lắc đầu.
Dư nghiệt thời đại này như lão ta, Thiên Địa vô cùng bài xích, hơn nữa không
giây phút nào không áp chế lão ta.
Nếu Thiên Địa không áp chế lão ta, dựa vào thực lực của lão ta, có thể nhất
niệm phá hủy một đại châu.
Thiên Địa áp chế lão ta, thực sự là rất bình thường.
Nói một cách bình thường, lão ta hẳn là có thể trực tiếp phi thăng.
Nhưng không biết vì sao, lão ta căn bản không thể đi lên con đường phi thăng,
cho nên chỉ có thể bị Thiên Địa áp chế.
Bạch Trạch nghĩ như vậy, cố gắng đứng vững dưới bài xích của Thiên Địa, thần
thức khuếch tán ra, chỉ trong nháy mắt, im hơi lặng tiếng bao trùm cả Trung
Châu, nhanh chóng tìm chỗ Sở Duyên.
Lão ta không dám quá mạo phạm, chỉ đơn giản tìm kiếm chỗ Sở Duyên, rồi thu
hồi thần thức.
“Hi vọng có thể tìm được thứ gì đó từ trên người người này.”
“Trong trời đất này biến hóa thực sự quá lớn, tìm hiểu một chút trước mới
được.”
Bạch Trạch hơi híp mắt, bóng dáng cử động, rời khỏi dãy núi này, đi về phía
chỗ Sở Duyên.
Tốc độ của lão ta một lúc vô cùng nhanh, một lúc lại chậm như lão già phàm
nhân, vô cùng cổ quái…
Trong khu vực Trung Châu.
Trong tầng mây.
Một con Thương Long rất to xuyên qua giữa tầng mây.
Chỗ Thương Long đi qua gió nổi mây phùn, long uy khủng bố tỏa ra bốn phía,
một số loài chim cảm nhận được long uy này, run lẩy bẩy, nhao nhao bay xuống
tầng thấp, không dám mạo phạm.
Rõ ràng Thương Long này là Ngao Ngự.
Trên đỉnh đầu của Thương Long này, là đám người của Vô Đạo Tông.
Sở Duyên im lặng ngồi khoanh chân trên đầu rồng, nhắm mắt dưỡng thần,
không đề cập tới chuyện khen thưởng.
Dù sao đám đệ tử này không hỏi, hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Đã vào túi hắn rồi còn muốn hắn nôn ra? E rằng là đang nằm mơ.
Đám đệ tử không hỏi thì không sao, hắn sẽ tìm lý do mơ hồ cho qua.
Tốt nhất là có thể tìm thứ gì đó đưa cho đệ tử, lừa gạt một chút.
Còn tìm thứ gì…
Sở Duyên nghĩ một lát, hắn lập tức có đáp án.
Lệnh bài do miếng linh thạch kia chế tạo mà thành, có lẽ hắn có thể lấy ra, lừa
gạt đám đệ tử này.
Nói khoác lệnh bài do linh thạch chế tạo mà thành quý trọng cỡ nào, sau đó nói,
bởi vì lệnh bài do linh thạch chế tạo mà thành quá quý giá, cho nên là khen
thưởng của bốn đệ tử.
Chuyện này không thành vấn đề đúng không?
Sở Duyên trầm tư một lát.
Cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.
Chỉ cần hắn khoác lác lệnh bài này vô cùng lợi hại, chắc chắn có thể lừa gạt qua
cửa.
Nhưng mà vẫn phải đợi mấy đệ tử này hỏi trước.
Nếu không hỏi, vậy hắn hoàn toàn có thể làm bộ như không có chuyện gì, gắng
gượng chống đỡ cho qua, thời gian dài, đá đám đệ tử này ra khỏi tông môn, vậy
chuyện khen thưởng này, người nào cũng không nhớ rõ.
Sở Duyên nghĩ như vậy, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời, tuyệt
đối không mở miệng dẫn ra việc khen thưởng của Đại Bỉ vạn tông.
Cùng lúc đó, phía sau đầu rồng.
Mấy đệ tử đều vây quanh Tô Hề, giúp Tô Hề đứng vững trên đầu rồng.
Bọn họ vừa giúp Tô Hề, vừa nhìn bóng lưng sư tôn nhà mình, sau đó truyền âm
trao đổi.
“Đừng quấy rầy tới sư tôn, nếu có chuyện gì muốn nói, có thể truyền âm trao
đổi, không cần phải mở miệng, tránh quấy rầy tới sư tôn.”
Diệp Lạc truyền âm với ba người khác, nói.
“Dạ, đại sư huynh.”
Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu, không có ý kiến gì.
“Đại Bỉ vạn tông lần này, thu hoạch của chúng ta đã rất lớn, thông qua giao
chiến với nhiều người như vậy, các đệ cũng có thể hiểu rõ ưu thế và thiếu hụt
của mỗi người ở đâu?”
Diệp Lạc tiếp tục truyền âm nói.