“Ừm, nhưng mà thu hoạch lớn nhất vẫn là tam sư đệ, không chỉ biết rõ chỗ
thiếu hụt của mình, còn nhận được danh hiệu man hoang, vang danh Trung
Châu, chỉ sợ không lâu sau sẽ truyền ra khỏi Trung Châu, truyền tới các đại
châu khác.”
Trương Hàn có chút hâm mộ truyền âm nói.
Hắn ta đúng là rất hâm mộ.
Tô Càn Nguyên này vì đánh bại Diệp Vũ, danh tiếng truyền ra, danh xưng man
hoang vang vọng giới Tu Tiên Trung Châu, còn đang lan truyền tới các đại châu
khác.
Thanh danh có thể nói là vô cùng vang dội.
Trương Hàn bày tỏ, tuy hắn ta cũng đánh bại không ít người, cũng có danh
tiếng, nhưng vẫn kém xa Tô Càn Nguyên.
Dù sao Tô Càn Nguyên đánh bại, là Diệp Vũ Thiên Kiêu mạnh nhất ở Trung
Châu cho tới nay.
Vì thế mà danh tiếng của Tô Càn Nguyên mới không ngừng tăng vọt.
Nếu phần danh tiếng này của Tô Càn Nguyên là của hắn ta, vậy thì tốt rồi.
Phải biết rằng hắn ta mới là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.
Bỗng nhiên Trương Hàn cảm thấy khó chịu.
Khó chịu chính là danh tiếng của mình thấp như thế, vậy mà danh tiếng của vị
tam sư đệ này có thể cao thành như vậy.
“Nhị sư huynh, đâu có chuyện này, thực ra các huynh lấy được thứ hạng xong,
danh tiếng chắc chắn sẽ dâng cao, nhưng mà chúng ta rời đi quá nhanh, cho nên
còn chưa nghe thấy tiếng gió, đợi lát nữa sẽ truyền ra ngoài, thì tốt rồi, đặc biệt
đại sư huynh còn là hạng nhất.”
Tô Càn Nguyên cười truyền âm nói.
Nghe thấy câu truyền âm này.
Trương Hàn vốn đang hơi an ủi một lát, cảm thấy đúng là như vậy.
Quyết chiến đấu đại loạn mới kết thúc, bọn họ đã rời khỏi Trung Châu.
Còn chưa kịp truyền ra ngoài, danh tiếng tăng lên đương nhiên không khoa
trương như vậy.
Trong lòng Trương Hàn cũng được an ủi một chút.
Nhưng ngay sau đó, nghe thấy câu cuối cùng, đặc biệt đại sư huynh còn là hạng
nhất, lúc ấy hắn ta muốn hộc máu.
Sao càng nghe càng cảm thấy hắn ta cùi bắp nhỉ.
Bên kia, Diệp Lạc lẳng lặng đứng đó nhìn biểu cảm của Trương Hàn, bất đắc dĩ
lắc đầu.
Hình như…
Lão nhị này còn đang ôm mơ mộng ban ngày thành tông chủ của Vô Đạo Tông.
Còn chưa biết sư tôn đã sớm khâm định tứ sư muội.
Vốn cho rằng lão nhị có thể tự mình phát hiện ra, kích thích lão nhị này.
Không nghĩ tới lão nhị này càng lún càng sâu.
Có lẽ hắn ta phải nhắc nhở một chút.
Tránh để lão nhị này đến lúc đó lún quá sâu, kích thích quá mức.
“Chuyện đó, nhị sư đệ.”
Diệp Lạc nghĩ như vậy, đứng ra truyền âm nói.
“Đại sư huynh, làm sao vậy?”
Trương Hàn miễn cưỡng điều chỉnh tâm trạng, ngẩng đầu cười đáp.
“Đệ có biết, trước khi ta rời tông đã xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Lạc nghĩ một lát, truyền âm nói.
“Hả? Chuyện này… Chuyện này sư đệ ta đâu biết.”
Trương Hàn có chút mê mang, luôn cảm thấy vị đại sư huynh này là lạ.
“Trước khi ta rời tông, sư tôn bảo ta xuống núi rèn luyện một thời gian, lại sau
đó sư tôn mới khuyên ta rời khỏi tông môn.”
Diệp Lạc nói như vậy.
Ý chính là đã đến mức này, hắn ta cảm thấy lão nhị có thể hiểu.
Ta là xuống núi rèn luyện, mới bị đuổi đi.
Đệ cũng từng xuống núi rèn luyện, cách ngày này không xa rồi.
“Chuyện này…”
Trương Hàn vẫn mơ hồ, không rõ rốt cuộc đại sư huynh đang nói gì.
“Đệ suy nghĩ cẩn thận đi.”
Diệp Lạc không nói rõ ra, mà nói một câu tràn ngập thâm ý như vậy.
Chuyện này khiến Trương Hàn vô cùng sững sờ.
Rốt cuộc chuyện này là sao đây.
Ngay khi Trương Hàn suy nghĩ cẩn thận lời Diệp Lạc nói.
Bỗng nhiên, lòng bàn chân run lên, chỉ thấy cả cơ thể Ngao Ngự rơi xuống
dưới.
Cảm giác mất trọng lượng đột nhiên truyền tới.
Trương Hàn nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp bày ra một trận pháp phi hành, chịu
tải đám Diệp Lạc bay lên.
Hắn ta còn rất tri kỷ giúp Sở Duyên bày ra một trận pháp phi hành, không cần
sư tôn nhà mình tự mình bay.
Đám người dừng trong không trung, nhìn xuống phía dưới.
Rầm…
Một tiếng kinh thiên vang lên.
Chỉ thấy cả cơ thể Ngao Ngự giống như không thể khống chế, trực tiếp đập vào
trong dãy núi phía dưới.
Khói đặc cuồn cuộn bay lên, đá vụn bay tán loạn xung quanh.
Hú hú!
Ngao Ngự đau đớn kêu ầm ĩ vẫn đang vang vọng.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Mấy tên đệ tử có chút sững sờ, nhìn về phía sư tôn nhà mình theo bản năng.
Quay đầu có thể thấy sư tôn nhà mình đứng trên pháp trận, ánh mắt ngơ ngác
nhìn khu rừng phía dưới.
Không đúng, không thể nói ngốc, phải nói là có vẻ đăm chiêu nhìn khu rừng
kia.
Rất có khả năng sư tôn đã bị dọa ngốc.
Trong khu rừng kia có thứ gì đó?
Trong lòng mấy tên đệ tử đều có nghi ngờ này.
Nhao nhao vận dụng thủ đoạn của mình, kiểm tra khu rừng rậm kia.
Ở trong tra xét của bọn họ, đúng là có thứ gì đó trong rừng.
Đó là một lão giả?
Trong khu rừng rậm không biết tên ở khu vực Trung Châu.
Bạch Trạch biến thành một lão giả đứng trong rừng rậm, đôi mắt kim sắc của
lão ta nhìn chằm chằm Sở Duyên trên bầu trời