“Khống thiên, khống địa, khống vạn vật sinh linh, khiến mọi thứ đều thành con
rối của ngươi, ngươi khống chế toàn bộ!”
“Nói đến đây, Hề Nhi, ngươi hẳn là hiểu rõ sự cường đại của khôi lỗi nhất đạo
rồi đúng không? Hiểu rõ, thì đi xuống ngộ đạo đi, nếu không hiểu chuyện gì, thì
trở lại hỏi vi sư.”
Sở Duyên muốn đuổi Tô Hề ra ngoài đại điện tông chủ, hắn còn chuyện quan
trọng khác cần xử lý…
Đại điện tông chủ.
Sở Duyên bảo Tô Hề rời đi, thuận tiện bảo Tô Hề gọi Trương Hàn tới.
Hắn một mình ngồi trên ngai vàng tông chủ, đôi mắt lóe lên hào quang.
Hắn đang tự hỏi, nên dùng lý do gì đuổi Trương Hàn ra khỏi sơn môn.
Nếu không thì tùy tiện tìm một lý do?
Ví dụ như chân trái bước vào đại điện trước, làm trái với quy định của tông chủ
tiền nhiệm trong tông môn định ra, cho nên đá ra khỏi sơn môn?
Chuyện này có quá đáng quá rồi không?
Sở Duyên nghĩ lại đều cảm thấy hơi quá đáng.
“Có nên đổi lý do bình thường hơn một chút hay không, ít nhất không quá đáng
như vậy.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn định nói thẳng Trương Hàn đã học thành
tài, bảo Trương Hàn xuống núi thì hơn.
Chuyện này bình thường hơn hẳn.
Vậy thì lý do này đi.
Im lặng xác định xuống.
Sở Duyên an tâm, hắn cầm lấy hai túi trữ vật trong ngực mình ra nhìn một lát.
Một cái là lúc trước Tô Càn Nguyên cho hắn, linh thạch đều bị hắn thua sạch,
chỉ còn ít bảo vật.
Túi trữ vật còn lại là khen thưởng của Đại Bỉ vạn tông.
Sau khi trở về, hắn vẫn chưa kịp kiểm kê cẩn thận bốn bảo vật đạt được từ Đại
Bỉ vạn tông có ích lợi gì.
Cho dù thế nào bốn thứ này cũng là khen thưởng hạng nhất, ít ra cũng sẽ có
chút bất phàm.
Đợi đuổi Trương Hàn ra khỏi tông xong, hắn sẽ xem, những bảo vật này có ích
lợi gì.
Sở Duyên nói thầm trong lòng.
Đúng lúc này, bên ngoài điện truyền tới âm thanh.
“Sư tôn, đệ tử Trương Hàn cầu kiến.”
Hửm?
Trương Hàn đến rồi ư?
Sở Duyên sửng sốt một lát, lập tức nhét túi trữ vật vào trong ngực mình, điều
chỉnh xiêm y một chút, thay đổi biểu cảm thành bình tĩnh thản nhiên.
Làm xong những chuyện này, hắn mới vẫy tay.
“Vào đi.”
Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng.
Giọng nói vang vọng trong đại điện.
Giọng nói của hắn mới vang lên.
Trương Hàn mặc nho bào ở ngoài điện chậm rãi đi vào.
Trương Hàn một đường từ đại môn đi vào trong diện, cung kính cúi người thi
lễ.
“Đệ tử Trương Hàn bái kiến sư tôn!”
Cung kính của Trương Hàn đối với Sở Duyên không vì người thừa kế tông chủ
không phải là hắn ta mà sinh ra thay đổi.
Là sư tôn kéo hắn ta từ trong vực sâu “phế vật” ra.
Là sư tôn cho hắn ta cơ hội trở thành cường giả.
Cho dù hắn ta không phải người thừa kế tông chủ, hắn ta vẫn không oán hận.
Hơn nữa…
Tứ sư muội thực sự mạnh hơn hắn ta nhiều lắm.
Tứ sư muội làm người thừa kế tông chủ, hắn ta không có ý kiến.
Cho nên Trương Hàn vẫn vô cùng tôn kính với sư tôn nhà mình.
“Ừm, Hàn Nhi, không cần nhiều lễ nghi như vậy.”
Sở Duyên xua tay bảo Trương Hàn đứng thẳng.
“Sư tôn, lễ nghi vẫn phải có, chuyện này không thể miễn, đúng rồi, sư tôn,
người gọi đệ tử tới, là có chuyện gì quan trọng cần dặn dò sao?”
Trên gương mặt Trương Hàn lộ ra nho nhã, nhẹ giọng nói.
“Ừm… Hàn Nhi, con vào tông môn tu hành đã bao lâu rồi?”
Sở Duyên nghĩ một lát, mở miệng nói như vậy.
“Sư, sư tôn, đệ tử gia nhập tông môn đã hơn một năm.”
Trong lòng Trương Hàn đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn cung
kính trả lời Sở Duyên.
“Đã hơn một năm, thực nhanh, bây giờ tu vi của ngươi thế nào rồi?”
Sở Duyên lại mở miệng, nói một câu như vậy.
“Sư tôn, đệ tử ngu dốt, hiện giờ chỉ là cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ, dùng rất nhiều
thủ đoạn, cũng chỉ có thể sánh được với cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ mà thôi.”
Trương Hàn thành thật trả lời sư tôn nhà mình.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang định tiếp tục mở miệng im lặng, ánh
mắt hắn nhìn chằm chằm Trương Hàn, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Chỉ có thể so được với cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ mà thôi…
Mà thôi…
Từ mà thôi này dùng tốt lắm.
Phụ trợ hắn thành một tên cùi bắp nhất.
Hơn nữa, đệ tử này là cảnh giới Độ Kiếp, còn là giẫm lên cảnh giới của hắn mà
thành.
Nghĩ thế, hắn lập tức cảm thấy mình mắc bệnh thiếu máu.
Vẻ mặt Sở Duyên kỳ lạ, nhưng vẫn cố điều chỉnh tâm trạng trở về như cũ.
“Cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ sao? Ừm… Không tệ, không tệ.”
“Tu vi của con, coi như là rất mạnh.”
Sở Duyên chậm rãi nói.
“Ở trước mặt sư tôn, chút tu vi ấy của đệ tử, không dám xưng mạnh.”
Trương Hàn luôn miệng nói.
“Tính là rất mạnh, Hàn Nhi, với tu vi của ngươi hiện giờ, tiếp tục đợi ở Vô Đạo
Tông, sẽ không có tác dụng đối với tu hành của ngươi, vi sư vốn định để ngươi
xuất sư, xuống núi tu hành, lịch lãm hồng trần, mới khiến cảnh giới của ngươi
tiếp tục tăng lên, ngươi cảm thấy thế nào?”
Sở Duyên chậm rãi nói ra mục đích của mình