“Chuyện này… Đệ tử đã rõ.”
Đồng tử của Trương Hàn hơi co rụt lại, trong lòng như dời sông lấp biển, mặt
ngoài vẫn cố duy trì trấn tĩnh.
Từ lúc đại sư huynh nói những lời này với hắn ta.
Hắn ta cũng đã rõ, sớm muộn gì cũng tới ngày này.
Sư tôn sẽ giống như lúc trước bảo đại sư huynh xuống núi, bảo hắn ta xuống
núi.
Chỉ là không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
“Đã rõ thì tốt, Hàn Nhi, chuyện này không phải nói vi sư không cho ngươi ở lại
Vô Đạo Tông, mà vì hiện giờ tu vi của ngươi đã đến lúc xuống núi.”
Sở Duyên sợ Trương Hàn cảm thấy hắn đang đuổi người, lại bổ sung một câu.
Tuy hắn rất muốn đuổi người rời đi.
Nhưng hắn cảm thấy, vẫn nên cố gắng điều chỉnh quan hệ với đệ tử tốt hơn.
Tránh cho tương lai khi cần đệ tử, bởi vì quan hệ xấu hổ, mà không thể mời
được đệ tử.
Tóm lại, cố gắng làm giống như Diệp Lạc.
Rời khỏi tông môn, nhưng vẫn có quan hệ chặt chẽ với tông môn.
“Sư tôn, đệ tử đã rõ, đều rõ cả.”
Trương Hàn gật đầu, bày tỏ hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn ta tuyệt đối không khiến sư tôn nhà mình khó xử.
“Ừm, Hàn Nhi, nếu đã rõ, vậy thì dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuống núi đi.”
Sở Duyên mở miệng nói.
“Đệ tử, đệ tử đã rõ, đệ tử không ở trong tông, không thể ở cạnh chiếu cố sư tôn,
mong sư tôn bảo trọng thân thể an khang!”
Trương Hàn im lặng một lát, đứng dậy, cúi người thi lễ với Sở Duyên.
“Ừm, lui ra đi.”
Sở Duyên xua tay nói.
“Sư tôn… Bảo trọng!”
Trương Hàn há to miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng không thể nói nên lời, thiên
ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa thành hai chữ “bảo trọng”.
Sở Duyên không nói thêm gì nữa, ngẩng đầu thản nhiên nhìn Trương Hàn.
Trong điện Trương Hàn hít sâu một hơi, chậm rãi rời khỏi đại điện của tông
chủ.
Sở Duyên lẳng lặng nhìn Trương Hàn rời đi, không nói một lời.
Mãi đến khi Trương Hàn hoàn toàn rời khỏi đại điện tông chủ, hắn mới nhẹ
nhàng thở ra.
Trương Hàn xem như hoàn toàn thu phục.
Giải quyết lão âm hiểm Trương Hàn xong, còn lại Tô Càn Nguyên và Đạm Đài
Lạc Tuyết sẽ đơn giản hơn nhiêu, lại nói mấy lời đơn giản một chút, có thể đuổi
ra khỏi tông môn.
Diệp Lạc thì tùy hắn ta đi, dù sao đều đã đuổi ra khỏi tông môn.
Chuyện đệ tử trái lại không cần phải gấp.
Kế tiếp, phải xem bảo vật…
Rốt cuộc bốn bảo vật của Đại Bỉ vạn tông này là thứ gì.
Sở Duyên lấy túi trữ vật trong ngực ra, động tác vô cùng cẩn thận, sợ không cẩn
thận đập vỡ bảo vật ở bên trong.
Sở Duyên lấy túi trữ vật ra, lúc này mới rót pháp lực vào, lấy đồ trong túi trữ vật
ra…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trên đại điện của tông chủ.
Sở Duyên ngồi xổm phía dưới ngai vàng tông chủ.
Hắn nhìn bốn món đồ đặt ở phía dưới.
Một cái tháp nhỏ, một cái ngọc bội, một viên cầu, cùng với một tờ giấy như
thiệp mời.
Bốn thứ này, chính là khen thưởng đạt được trong Đại Bỉ vạn tông.
Chẳng qua Sở Duyên không biết bốn thứ đồ chơi này, rốt cuộc có ích lợi gì.
Ngoại trừ tấm thiệp mời kia ra, ba món khác Sở Duyên đều thử rót pháp lực
vào, nhìn xem có hiệu quả gì hay không.
Kết quả lại phát hiện, không có hiệu quả gì.
Trái lại mơ hồ có loại cảm giác hiệu ứng ngược lại.
Ba món đồ chơi này, hình như đang ghét bỏ pháp lực của hắn quá yếu, vẫn luôn
không muốn để ý tới hắn.
Điều này khiến Sở Duyên vô cùng buồn bực.
Không biết nên xử lý ba thứ này thế nào.
“Ghét bỏ ta sao? Hôm nay ngươi ghét bỏ ta, ngày mai ta vô địch, sẽ khiến các
ngươi trèo cao không dậy nổi.”
Sở Duyên nói thầm vài tiếng.
Hắn vẫn luôn không rõ ba thứ này là thứ gì.
Rơi vào đường cùng, Sở Duyên muốn cất đồ đi, xem thiệp mời kia là thứ gì
trước.
Ngay khi hắn cầm lấy cái tháp nhỏ, ngọc bội cùng với quả cầu kia.
Đột nhiên, ba thứ này đều cùng chấn động, có cảm giác như sắp rời khỏi tay.
Sở Duyên sửng sốt một lát, dừng động tác cho đồ vào trong túi trữ vật, cúi đầu,
ngơ ngác nhìn ba món đồ trên tay.
Ba món đồ này…
Là tình huống gì thế?
Hắn không nhận được tin tức gì.
Nhưng loáng thoáng có thể cảm nhận được.
Ba món đồ này, hình như muốn đi đâu đó.
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng ba món đồ này muốn đi.
Hình như là…
Bên cung điện trong số những kiến trúc phong bế của Vô Đạo Tông.
Ba món đồ này, muốn đến bên đó làm gì?
Sở Duyên sững sờ.
Nhưng hắn không nghĩ nhiều, dù sao hắn hoàn toàn không rõ là tình huống gì.
Hắn cầm lấy ba bảo vật, ném thiệp mời vào trong túi trữ vật.
Dựa theo cảm giác chấn động của ba bảo vật cho hắn, đi ra bên ngoài đại điện
tông chủ.
Muốn nhìn xem rốt cuộc ba bảo vật này muốn làm chuyện gì.
Khi Sở Duyên đi ra khỏi đại điện tông chủ.
Cảm giác chấn động của ba bảo vật trên tay càng lúc càng mãnh liệt, có cảm
giác như sắp rời khỏi tay.
Giống như đang thúc giục Sở Duyên đi nhanh hơn một chút.