Chỉ thấy Trương Hàn và Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết đang chậm rãi đi
tới nơi này.
So với trước đây, Trương Hàn không còn nho nhã như vậy, có lẽ tâm trạng
không tốt, trên vai còn có một túi đồ.
Khi Diệp Lạc nhìn thấy bao quần áo trên vai Trương Hàn, hắn ta đã hiểu ra mọi
chuyện.
Sư tôn vẫn ra tay rồi.
Diệp Lạc lộ ra nụ cười.
Nhưng hắn ta không rêu rao ra, mà mang theo nghi ngờ nhìn về phía Trương
Hàn.
“Sư đệ, sao đệ lại khoác túi đồ, chẳng lẽ sư tôn giao cho đệ nhiệm vụ gì sao? Có
cần sư huynh giúp đệ hay không?”
Diệp Lạc kìm nén ý cười, lộ ra bộ dạng thân thiết.
“Đại sư huynh, chúng ta có thể nói chuyện hẳn hoi hay không?”
Gương mặt Trương Hàn lập tức âm trầm, rõ ràng nhìn ra được, vị đại sư huynh
này đang trêu chọc hắn ta.
Đây đều là báo ứng mà.
Ngày xưa đại sư huynh biết được mình không phải là người thừa kế của tông
môn, thiếu chút nữa hắn ta đã cười ra tiếng.
Lúc này tới lượt đại sư huynh cười hắn ta rồi.
Nhân quả báo ứng mà.
“Sao ta không nói chuyện nghiêm túc? Ta chỉ đang quan tâm đệ mà thôi.”
Diệp Lạc mỉm cười nói.
“Vậy ta thực sự đa tạ đại sư huynh đã quan tâm.”
Trương Hàn cố gắng nở nụ cười, mở miệng.
“Đừng khách sáo, được rồi, không nhiều lời với đệ nữa, các đệ hẳn là đã biết
mục đích ta gọi các đệ tới đây?”
Diệp Lạc cười nói.
Những lời này vừa nói ra.
Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Càn Nguyên liếc nhau, đều gật đầu.
Đương nhiên là bọn họ biết rõ.
Diệp Lạc gọi bọn họ tới, chính là vì chuyện nói khi ở Đại Bỉ vạn tông, ghi chép
lại những chuyện bọn họ trải qua và phương pháp tu luyện, còn có tin tức về sư
tôn, tin tức về Vô Đạo Tông vào một quyển sách.
Để sau này đồng môn tiến vào tông môn có thể đọc.
“Ừm, các đệ đều đã biết rõ, vậy ta không nói nhiều nữa.”
Diệp Lạc chậm rãi gật đầu, không cần hắn ta nhiều lời, đương nhiên là tốt nhất.
Hắn ta lấy một quyển sách từ trong nhẫn trữ vật ra.
“Đây là một pháp bảo trung phẩm, rất thích hợp dùng để ghi lại, cũng sẽ không
dễ dàng hư hao, càng có thể bảo tồn, đáng tiếc niên đại lịch sử không cao, bỏ
vào trong điện Truyền Pháp, cho dù thế nào vẫn kém một cấp độ.”
Diệp Lạc hơi bất đắc dĩ nói.
“Đại sư huynh… Bọn ta biết huynh rất có thiên phú, nhưng huynh đừng nên nói
như vậy.”
“Một kiện pháp bảo trung phẩm dùng để ghi lại, còn ghét bỏ…”
Đám Trương Hàn đều không biết nên nói gì.
Trang bức cũng không nên trang bức như vậy.
Trong bọn họ, tính ra đều rất nghèo.
Nhất là Trương Hàn, lại càng nghèo tới cực hạn.
Nghe những lời này của đại sư huynh bọn họ, quả thực không biết nên nói gì.
“Nếu các đệ đều làm tông chủ của Thánh Địa một phương, các đệ cũng sẽ giàu
như thế, được rồi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, chúng ta đều ghi lại lịch sử của Vô
Đạo Tông trước, sau đó ghi lại về sư tôn, cuối cùng là ghi lại về những chuyện
chúng ta trải qua và phương pháp tu hành.”
Diệp Lạc nói như vậy.
Đương nhiên là đám Trương Hàn không có ý kiến, đều cảm thấy lời Diệp Lạc
nói rất khả thi.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Diệp Lạc lật trang đầu tiên của quyển sách trong tay hắn ta, suy nghĩ một lát,
hai tay xác nhập thành kiếm chỉ, hội tụ đạo vận lên kiếm chỉ.
Hắn ta cách không viết lên trang giấy đầu tiên.
Theo hắn ta viết ra.
Một đám văn tự xuất hiện trên trang giấy đầu tiên.
Diệp Lạc không viết quá nhiều, chỉ viết đơn giản về lịch sử của Vô Đạo Tông
bọn họ.
Nói Vô Đạo Tông bọn họ ít người không phải vì tông môn bỏ đi, mà vì trưởng
bối của tông môn đã sớm phi thăng, mới phi thăng.
Khi viết Vô Đạo Tông bọn họ tồn tại bao lâu, Diệp Lạc vốn định viết 300 vạn
năm, nhưng nghĩ một lát, có khả năng sư tôn nhà mình không chỉ là số này.
Vì thế viết lên một câu “đạo bản vi vô, tòng vô sinh nhất”.
Viết như vậy xong, hắn ta mới lật sang trang tiếp.
Tờ thứ hai, không hề nghi ngờ là viết về sư tôn nhà mình.
Tờ này, Diệp Lạc vốn định tự mình viết.
Nhưng không đợi hắn ta viết.
Bỗng nhiên Trương Hàn xông tới, nói là để hắn ta viết, hắn ta đọc nhiều sách,
hành văn tốt hơn.
Diệp Lạc nghĩ một lát, cảm thấy có đạo lý, cho nên nhường vị trí cho Trương
Hàn.
“Đại sư huynh à, miêu tả về sư tôn khác hoàn toàn với miêu tả về lịch sử của Vô
Đạo Tông, phải chi tiết một chút mới có thể để lộ ra uy nghiêm vô thượng của
sư tôn, mới có thể khiến đệ tử tương lai vào cửa, sẽ sinh ra kính sợ với sư tôn.”
Trương Hàn vừa nói, ngón tay vừa vận chuyển pháp lực, cách không viết ra, ghi
lại một đoạn văn tự vào trong quyển sách.
Diệp Lạc cũng cảm thấy Trương Hàn nói rất đúng.
Kết quả là, muốn nhìn xem Trương Hàn miêu tả sư tôn như thế nào.
Nhưng hắn ta vừa nhìn lập tức trợn tròn mắt.