Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 357

Trương Hàn miêu tả rất chi là này nọ.

Cái gì mà sư tôn chính là đại năng giả đỉnh cao trong trời đất, nhưng bởi vì thời

đại, bị Thiên Địa bài xích, ngày thường chỉ có thể bày ra cảnh giới Trúc Cơ,

trông có vẻ rất yếu.

Nhưng sau đó còn quá đáng hơn.

Thổi sư tôn cái gì mà có thần thông gì đó.

Cái gì mà nghịch thương chi thủ, có thể ngỗ ngược Thánh Địa.

Cái gì mà vạn pháp quy nhất, có thể phá cách chơi của thế gian.

Cái gì mà nói là làm ngay, đại đạo đều phải nghe theo.

Mấy chuyện này, sao hắn ta chưa từng thấy sư tôn thi triển?

Đệ khoác lác sư tôn như vậy, nếu để sư tôn biết rõ, có đánh chết đệ hay không?

Khóe miệng Diệp Lạc giật giật, không biết nên nói gì mới phải.

Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh cũng như vậy, nhìn nhị sư

huynh đang múa bút thành văn, có chút sững sờ.

Trương Hàn hoàn toàn không biết những chuyện này, vẫn luôn viết.

Khoảng một chén trà nhỏ sau, hắn ta mới dừng lại, ngẩng đầu lên thì thấy mấy

đồng môn đang nhìn chằm chằm hắn ta.

“Không phải, mọi người nhìn ta làm gì?”

Trương Hàn cảm thấy kỳ lạ nói.

“Nhị sư huynh, miêu tả này của huynh… Có phải hơi quá đáng hay không?”

Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi, dò hỏi.

“Quá đáng sao? Quá đáng chỗ nào, đây là hình tượng của sư tôn trong cảm nhận

của ta, sao lại quá đáng.”

Trương Hàn lắc đầu, từ đầu tới cuối không cảm thấy mình quá đáng.

Hắn ta chỉ viết năng lực sư tôn không bày ra, tưởng tượng một lát, viết ra mà

thôi.

Sao có thể quá đáng…

Trước điện Truyền Pháp.

Trương Hàn lấy thái độ cứng rắn, muốn ghi lại miêu tả của mình đối với sư tôn

vào trong sách.

Đối mặt với cứng rắn của Trương Hàn, đám Diệp Lạc không biết phải làm sao.

May mà Trương Hàn nói cũng rất có đạo lý, miêu tả sư tôn như vậy, đúng là có

thể khiến đệ tử nhập môn sau này hiểu rõ hơn đối với thực lực của sư tôn, do đó

sinh ra kính sợ.

Cho nên đám Diệp Lạc thấy thế, không nói gì thêm.

Sau khi Trương Hàn viết xong miêu tả về sư tôn, lần lượt dựa theo bối phận,

viết những chuyện mình trải qua, cùng với phương pháp tu hành của mình.

Chẳng qua phương pháp tu hành của bọn họ rất độc đáo, độc đáo tới mức khiến

người ta không thể bắt chước.

Ví dụ như Diệp Lạc quan sát bầu trời ngộ đạo, là cận đạo chi thể.

Then chốt trong trận pháp của Trương Hàn là Trận Tâm trời sinh.

Tô Càn Nguyên luyện thể cần không có linh hồn.

Đạm Đài Lạc Tuyết thì càng không cần nhiều lời, trời sinh thông tuệ, có đôi Tuệ

Nhãn, đối với cờ đạo cũng có lý giải không tầm thường, cộng thêm chí bảo bàn

cờ giúp đỡ.

Phương pháp tu hành của mỗi bọn họ, gần như là người khác không thể tu

luyện.

Nếu không sẽ xảy ra chuyện dạy đồ đệ như Diệp Lạc, dạy dỗ người sau phế vật

hơn người trước.

Đám Diệp Lạc cũng hiểu rõ điểm này.

Cho nên ở phía cuối cùng bọn họ thêm mấy chữ chỉ cung cấp tham khảo.

Sau khi làm xong những chuyện này, đám Diệp Lạc đặt quyển sách ghi lại về

hiện trạng của Vô Đạo Tông bọn họ vào điện Truyền Pháp, còn tìm một đài đá

đặt lên.

Làm xong mọi chuyện, bốn đồng môn tụ tập ở cửa điện Truyền Pháp lần nữa

nói chuyện.

“Lão nhị, đệ định khi nào xuống núi? Nhìn bao y phục của đệ, bây giờ muốn đi

sao?”

Diệp Lạc dựa vào một cây cột, ngẩng đầu nói.

“Không vội, ta chỉ chuẩn bị đồ mà thôi, ta còn muốn ở lại một thời gian, bày

trận pháp cách âm cho mỗi tòa cung điện trong Vô Đạo Tông, để tránh cho đám

sư đệ sư muội sau này vào tông quấy rầy tới sư tôn tu luyện.”

Trương Hàn nói như vậy.

Hắn ta nhìn về phía bên đại điện của tông chủ, tràn ngập kiên quyết.

Ừm, trước khi hắn ta rời đi, nên làm chút cống hiến cuối cùng cho sư tôn.

Phủ kín trận pháp cách âm trong mỗi cung điện của Vô Đạo Tông.

Tránh cho có người quấy rầy tới sư tôn tu luyện.

“Bày trận sao? Có thể có thể, vậy đệ bày trận xong, thì định đến đâu?”

Diệp Lạc mở miệng dò hỏi.

“Đến Vân Châu đi, với số mệnh ở châu hẻo lánh của chúng ta, một châu chỉ có

thể chịu tải một Thánh Địa, nếu muốn sáng lập Thánh Địa, chỉ có thể đến châu

khác.”

Trương Hàn nghĩ một lát, chậm rãi nói.

“Vân Châu sao? Vân Châu cũng được lắm, nếu đệ cần giúp đỡ, có thể nói ra,

Vân Châu vô cùng hỗn loạn, với lực lượng của Đông Châu, có thể dễ dàng dẹp

yên.”

Diệp Lạc gật đầu, tán thành đại châu này, hơn nữa nếu Trương Hàn có cần, hắn

ta có thể cung cấp trợ giúp.

Thân là tông chủ của Thánh Địa Đông Châu, cường giả tuyệt đối ở trong khu

vực Đông Châu, đương nhiên là hắn ta có thể dễ dàng điều động lực lượng cả

Đông Châu.

“Không cần không cần, đại sư huynh, cho dù Vân Châu loạn, nhưng dựa vào

lực lượng của ta, có thể dễ dàng dẹp yên.”

Trương Hàn lắc đầu từ chối.

“Nhị sư huynh, nếu có cần, bọn ta cũng có thể ra tay giúp đỡ.”

“Đúng vậy, nhị sư huynh.”

Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ở phía sau cũng nhao nhao bày tỏ ý của

mình.
Bình Luận (0)
Comment