Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 358

Đương nhiên là Trương Hàn không có ý nghĩ cần đồng môn giúp đỡ, lắc đầu từ

chối hết.

Ngay khi mấy người muốn tiếp tục nói chuyện.

Bùm…

Tiếng chấn động kịch liệt truyền đến, một tiếng rầm bùng nổ ra.

Quang mang vô cùng chói mắt truyền từ đằng xa tới.

Đám Diệp Lạc đều đạp không mà lên, nhìn về phía hào quang chiếu rọi.

“Nơi đó là… Cung điện phong bế đúng không? Xảy ra chuyện gì thế?”

“Hẳn là sư tôn đang làm gì đó, đợi là được.”

“Chẳng lẽ sư tôn muốn mở cung điện mới? Trước mắt Vô Đạo Tông bọn họ chỉ

mở điện Truyền Pháp và Thần Binh Các, những nơi khác đều không mở ra…”

Mấy người đều đang nói chuyện với nhau.

Bọn họ loáng thoáng suy đoán được bên đó xảy ra chuyện gì.

Có lẽ là sư tôn sắp mở cung điện mới.

Đối với rất nhiều cung điện phong bế, tất nhiên là bọn họ vô cùng tò mò.

Đương nhiên Trương Hàn cũng có chút ưu thương.

Hắn ta đều đã sắp rời khỏi tông môn, vậy mà sư tôn lại mở cung điện mới.

Nhưng mà đại sư huynh Diệp Lạc thường xuyên trở về, sau này hắn ta cũng có

thể thường xuyên trở về.

Nghĩ tới điểm này, trái lại Trương Hàn hơi nhẹ nhàng thở ra.

Còn có thể trở về là được.

“Đi thôi, đi xem sư tôn đang làm gì.”

Diệp Lạc mở miệng nói.

Sau khi nói xong, hắn ta dẫn đầu, bay về nơi hào quang tỏa ra.

Đám Trương Hàn sửng sốt một lát, lập tức kịp phản ứng, nhao nhao đuổi kịp

Diệp Lạc.

Bốn đồng môn đều bay về phía cung điện phong bế tỏa ra hào quang.

Bay được một lát, bọn họ đều đến gần cung điện bị phong bế.

Chẳng qua bọn họ còn chưa đến gần cung điện tỏa ra hào quang, đã bị một bóng

người ngăn cản.

Cung điện phong bế chia làm hai bên, phía giữa còn có một con đường, ở trước

con đường, một bóng người lẳng lặng đứng đó, đúng là Bạch Trạch.

Bạch Trạch cầm cái chổi trong tay, quét bụi trên đất đi.

Toàn bộ động tác đều có vẻ bình thường không có gì lạ.

Nhưng kỳ lạ là trong động tác bình thường không có gì lạ này, mang theo đạo

vận không biết.

Đạo vận ngăn cản đám Diệp Lạc lại.

Không cho phép đám Diệp Lạc tiếp tục tiến tới phía trước.

“Sư tôn của các ngươi đang ở bên trong xử lý chút việc, các ngươi đừng nên tới

gần, đợi sư tôn các ngươi ra lại vào.”

Giọng nói của Bạch Trạch khàn khàn, chậm rãi nói.

Rất có ý hộ pháp giúp Sở Duyên.

Đám Diệp Lạc thấy thế, không thể tiếp tục tiến lên trước, chỉ có thể dừng bước

tại đây.

Không nói đến lời Bạch Trạch rất có lý, sư tôn không mở miệng, bọn họ không

có lý do đến quấy rầy sư tôn, quả thật là vô lễ.

Nếu bọn họ thực sự cố xông vào, bọn họ cũng không đánh thắng được lão giả

lưng còng trước mặt.

Tuy Bạch Trạch bị Thiên Địa bài xích, nhưng dựa vào cảm nhận lần trước, chỉ

cần Bạch Trạch bùng nổ, có thể đánh bại bọn họ.

“Tiền bối, rốt cuộc sư tôn ta đang làm gì thế? Có nguy hiểm hay không?”

Diệp Lạc không nhịn được đứng ra, chắp tay hỏi.

“Có nguy hiểm hay không ư? Trên đời này, còn có thứ gì có thể thương tổn

được sư tôn nhà các ngươi?”

Bạch Trạch cảm thấy buồn cười.

Cầm lấy cái chổi, sau đó đi tới trước vài bước, đôi mắt màu vàng nhìn chằm

chằm về phía cung điện tỏa ra hào quang.

“Yên tâm đi, sư tôn các ngươi không sao, có lẽ là muốn làm gì đó cho đám đệ

tử các ngươi thuận tiện tu hành, tòa cung điện kia, nếu sau này không có việc gì,

các ngươi có thể đi vào rèn luyện.”

Bạch Trạch chỉ tòa cung điện chỗ Sở Duyên, mở miệng nói.

Thực ra lão ta cũng không biết vị Sở đạo hữu kia đang làm gì trong cung điện.

Nhưng lão ta có thể cảm nhận được, trong cung điện kia có một chút khí tức lão

ta quen thuộc xuất hiện.

Lão ta không cảm nhận được đó là khí tức của người nào, nhưng lão ta có thể

mơ hồ cảm nhận được, thứ này có trợ giúp đối với tu hành…

Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Trong đống cung điện bị phong bế, trong đó có một cung điện vừa mới được

mở ra.

Trong cung điện này, mỗi ngày đều là một vùng trống rỗng, nhưng hôm nay ở

giữa nơi này, lại có một thân tháp cự đại.

Đỉnh tháp thông tới trời không, đáy tháp thì biến mất vào trong đất, chỉ để lại

một đoạn thân tháp ở trong cung điện.

Trên đoạn thân tháp này khắc họa một số phù văn kỳ lạ.

Lúc này, cửa đá vĩ đại dưới thân tháp đã đóng chặt.

Khoảng một lúc lâu sau, bùm…

Một tiếng vang thật to truyền ra.

Cửa đá ở thân tháp lại rầm rầm mở ra.

Một bóng người bước từ trong cửa đá ra.

Đúng là Sở Duyên.

Hình tượng của Sở Duyên vô cùng chật vật, xiêm y hỗn loạn, gương mặt tái

nhợt, thở hổn hển, trên trán còn có mồ hôi.

Hắn nhìn về phía cự tháp trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Nói trong lòng quá sơ suất.

Tháp này là khen thưởng ư?

Thứ này có thể được coi là khen thưởng à?

Có trời mới biết sau khi hắn đi vào, đã trải qua chuyện gì.

Đi vào tầng thứ nhất, một lúc thì ngập nước, một lúc thì hơi lửa, một lúc lại là

lôi điện chém ra.
Bình Luận (0)
Comment