Rất không dễ dàng mới qua được tầng đầu tiên, tầng thứ hai lại bị một đống dã
thú vô cùng hung tàn điên cuồng đuổi theo, thiếu chút nữa dọa chết hắn.
Sở Duyên quả quyết chạy ra.
Đâu còn dám tiếp tục ở lại trong tháp.
Vừa chạy ra khỏi tháp, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
“Thứ này có thể được coi thành khen thưởng tặng cho người khác à? Con mẹ nó
đây là công cụ hình phạt.”
Sở Duyên hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc của mình lại.
Cự tháp này, bị hắn coi thành công cụ dùng để phạt.
Khen thưởng cái quỷ gì, khen thưởng nhà ai lại dùng thứ đồ chơi như vậy?
Nhưng mà không biết ngọc bội và thiết cầu kia đi đâu mất.
Hình như vừa rồi hai thứ đó bay vào trong.
Nhưng hắn không thấy hai thứ đó ở trong…
Vô cùng thiếu máu.
Không dễ dàng gì mới đạt được bốn bảo vật, không hiểu sao hao tổn ba kiện,
không còn thứ gì.
Còn bị giày vò như thế.
“Nhưng mà cũng được, nhỡ đâu lần sau lại có đệ tử chơi đâm sau lưng, thì có
thể bảo đệ tử tới nơi này chịu khổ.”
Sở Duyên vỗ ngực mình, hô xả giận.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hắn không đúng.
Vì sao hắn lại nghĩ lần sau còn có đệ tử đâm sau lưng…
Chuyện này nghĩ làm gì, không phải đệ tử đều bị hắn dạy thành phế vật sao?
Sở Duyên lắc đầu.
Hắn không muốn nhìn thấy tòa cự tháp này nữa.
Nhưng mà cho dù thế nào, cự tháp này coi như là vì hắn mở ra một điện đường,
cộng thêm hắn không thể thu hồi cự tháp này nữa.
Chỉ có thể để cự tháp lại.
“Cùng lắm thì đóng cửa cung điện này.”
Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Giống như nghe thấy lời Sở Duyên nói, thân cự tháp kia chấn động, giống như
phản bác lời Sở Duyên nói.
“Ngươi có ý kiến ư? Ngươi có ý kiến thì có thể làm gì? Đừng cho rằng ta không
biết, vừa rồi là ngươi mê hoặc ta đi vào, còn lập tức đóng cửa lại.”
Sở Duyên trợn trừng mắt, đứng dậy đi ra ngoài, không mang theo bất cứ do dự
gì.
Hắn một đường đi ra khỏi cung điện này.
Trở tay đóng cửa lại.
Hắn vốn định trực tiếp rười đi, nhưng nghĩ một lát, lại dừng bước.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu trống phía trên cung điện.
Hắn vẫy tay với bảng hiệu kia, dùng pháp lực không nhiều trong cơ thể mình.
Ngay sau đó, trên bảng hiệu xuất hiện ba chữ.
Giới Luật Điện!
Ừm, dưới cái nhìn của Sở Duyên, cung điện này có tác dụng duy nhất, chính là
dùng để khiển trách đệ tử.
Còn những chuyện khác, có lẽ không có tác dụng gì.
Sở Duyên lắc đầu, cảm thấy mình rất thiệt, Đại Bỉ vạn tông não bị rút gân, thiệt
trên vạn linh thạch.
Hiện giờ nhận được bốn bảo vật, lại lãng phí ba kiện, còn không có tác dụng gì.
Còn lại một thiệp mời gì đó, không biết có ích lợi gì.
Bệnh thiếu máu bệnh thiếu máu.
Sở Duyên ôm tâm trạng buồn bực, cất bước chuẩn bị quay về cung điện của
mình.
Khi hắn đi trên đường, lọt vào tầm mắt là Bạch Trạch đang quét rác, cùng với
đám Diệp Lạc ở phía trước Bạch Trạch.
“Các ngươi ở đây làm gì?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, hỏi.
Bên kia, đám Bạch Trạch vốn đang nói chuyện với nhau, đột nhiên câu này
truyền tới, chỉ trong nháy mắt ngắt lời bọn họ.
Tất cả mọi người dời mắt nhìn Sở Duyên đang đi tới.
“Sở đạo hữu.”
“Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Bạch Trạch và đám Diệp Lạc đều cúi người thi lễ với Sở Duyên, bày tỏ tôn
kính.
“Các ngươi đều ở đây làm gì?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi.
“Sư tôn, đám đệ tử thấy bên này có hào quang lóng lánh, lại cảm nhận được khí
tức của sư tôn, lo lắng an nguy của sư tôn, cho nên mới tiến đến kiểm tra.”
Diệp Lạc vội vàng đứng ra, chắp tay nói.
Ba người khác cũng gật đầu, đều có ý này.
Nghe thấy những lời này.
Trong lòng Sở Duyên không nhịn được có chút ấm áp.
Bốn đệ tử này, ăn bốn đại cảnh giới của hắn.
Hắn vốn nên phẫn nộ, nhưng nhìn thấy bốn đệ tử quan tâm an toàn của hắn như
vậy, hắn không nhịn được có chút cảm động.
“Vi sư không sao, vi sư mở ra Giới Luật Điện, dùng để khiển trách đệ tử, không
liên quan tới các ngươi, không có việc gì đi vào xem một chút cũng được,
nhưng mà đi vào nhìn thôi.”
Sở Duyên lắc đầu nói.
“Dạ, sư tôn.”
Mấy đệ tử đều gật đầu, đôi mắt đều lóe sáng, không biết suy nghĩ gì.
“Nếu không còn chuyện gì, thì lui ra đi, đúng rồi, Hàn Nhi, ngươi chuẩn bị
xuống núi đúng không?”
Sở Duyên nhìn về phía Trương Hàn đang khoác bao y phục, dò hỏi.
“Đúng vậy, sư tôn, đệ tử lập tức xuống núi rồi.”
Trương Hàn nhắc tới chuyện này, đôi mắt không nhịn được trở nên ảm đạm
hơn.
“Ừm… Thứ này ngươi cầm lấy đi.”
Sở Duyên nghĩ một lát, ném lệnh bài do linh thạch chế tạo thành cho Trương
Hàn.
Xem như bồi thường vì đuổi đệ tử này rời khỏi tông.
Tuy lệnh bài kia chỉ do linh thạch tạo ra, chỉ đắt một chút, không có tác dụng gì
mấy đối với Trương Hàn, nhưng dù gì cũng là thứ quý giá nhất trên người hắn
ngoại trừ thần kiếm kia ra.