“Sư tôn, đây là…”
Trương Hàn nhận lấy lệnh bài kia, còn định hỏi đây là thứ gì.
Kết quả chưa kịp nói ra miệng, đã bị ngắt lời.
“Đừng nên hỏi, cầm là được, nếu không còn chuyện gì, thì lui ra đi.”
Sở Duyên lập tức nói.
Hắn nói xong, lại nhìn thoáng qua Bạch Trạch cầm chổi.
Trong đầu nói thầm Bạch Trạch đúng là hiểu chuyện, vậy mà biết ăn không
uống không không tốt, cho nên quét rác cho Vô Đạo Tông.
Hắn chẳng muốn nói thêm gì, gật đầu với Bạch Trạch, rồi đi về phía cung điện
của mình, định nghỉ ngơi một lát.
…
Ngay lối vào rất nhiều cung điện bị phong bế.
Bạch Trạch và đám Diệp Lạc lẳng lặng đứng đó, đang nhìn về phía sư tôn nhà
mình rời đi, im lặng không nói.
Trương Hàn nhìn chằm chằm lệnh bài linh thạch trên tay mình, không rõ chân
tướng.
Diệp Lạc, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết cũng đang nhìn chằm chằm
lệnh bài trên tay Trương Hàn.
Không biết lệnh bài sư tôn cho có ích lợi gì.
Đại Bỉ vạn tông vẫn luôn không nhìn lệnh bài kia, đôi mắt nhìn chằm chằm về
phía Giới Luật Điện.
Lão ta đang nhìn về phía đó, cảm nhận được một chút khí tức quen thuộc.
Nhưng lão ta không cảm nhận được ra, rốt cuộc chủ nhân của khí tức này là ai.
Bạch Trạch vô cùng mê mang, nhưng Giới Luật Điện này là do Sở Duyên lập
ra, lão ta không muốn khiến Sở Duyên giận, cho nên không dám tự mình đến
tìm tòi kết quả.
Chỉ có thể đứng ở chỗ này, cẩn thận cảm nhận khí tức quen thuộc kia.
Nhưng mà cảm nhận thế nào, lão ta đều không cảm nhận được, rốt cuộc là khí
tức của ai.
“Rốt cuộc trong tháp có cái gì?”
Bạch Trạch nhíu mày.
Lão ta không nghĩ ra, nhưng lão ta không muốn nghĩ nhiều, bất đắc dĩ lắc đầu.
Xoay người chuẩn bị cầm chổi rời đi.
Tình cờ nhìn thoáng qua Tô Càn Nguyên.
Bỗng nhiên lão ta thất thần.
Khí tức trong tháp…
Có chút tương tự với Tô Càn Nguyên.
Có một loại cảm giác căn nguyên tương đồng.
Luyện thể sao?
Bạch Trạch híp mắt, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, chẳng qua lão ta không
có ý định nói ra.
“Tiểu hữu, nếu rảnh rỗi, thì đến Giới Luật Điện mà sư tôn ngươi nói nhìn xem,
sẽ có trợ giúp rất lớn đối với ngươi.”
Bạch Trạch cười hì hì nói một câu như vậy.
Xoay người rời khỏi nơi này.
Không muốn nói thêm gì nữa.
Tô Càn Nguyên bị điểm danh sững sờ một lát, tầm mắt dời khỏi lệnh bài trên
tay Trương Hàn.
Nhìn bóng lưng Bạch Trạch, lại nhìn về phía Giới Luật Điện, không rõ chân
tướng.
Không phải sư tôn đã nói rồi sao? Giới Luật Điện.
Phạm sai lầm mới đi vào…
Hắn ta không có việc gì làm chắc, hay là thực sự rảnh rỗi thì đến làm gì.
Chẳng lẽ còn vì Giới Luật Điện, chạy tới cho sư tôn đánh một quyền, sau đó
bức sư tôn phạt hắn ta vào Giới Luật Điện sao?
“Kỳ lạ.”
Tô Càn Nguyên sờ đầu trọc của mình, cảm thấy kỳ lạ.
“Nếu vị tiền bối này mở miệng, đệ có rảnh tới xem là được, tiền bối kia sâu
không lường được, hẳn là không tùy tiện lừa gạt người khác.”
Diệp Lạc dời mắt khỏi lệnh bài linh thạch, nhìn về phía Tô Càn Nguyên nói.
“Đã rõ, đại sư huynh, chẳng qua so với thứ đó, ta tò mò thứ trên tay nhị sư
huynh là gì hơn.”
Tô Càn Nguyên vô cùng tò mò, tiếp tục nhìn về phía lệnh bài linh thạch kia,
hỏi.
“Chuyện này ai biết, sư tôn không nói, nhưng đồ trên tay sư tôn, chắc chắn là
thứ tốt, không có khả năng sư tôn lấy bừa thứ gì đó lừa gạt ta.”
Trương Hàn nắm chặt lệnh bài, tâm trạng có chút kích động, cất lệnh bài vào
trong túi trữ vật.
“Ừm, trên tay sư tôn không có khả năng có đồ bỏ đi gì đó, lệnh bài cất đi là
được, được rồi, nếu biết rõ Giới Luật Điện mở ra, vậy thì tản đi.”
“Ta cũng nên về Thánh Địa nhìn xem tình hình bên đó, lão nhị, đệ đi cùng ta,
hay là tự mình đi?”
Diệp Lạc xua tay, nhìn về phía Trương Hàn hỏi.
“Đại sư huynh tự huynh đi đi, ta còn phải bày trận cho mỗi cung điện, có khả
năng muộn chút nữa mới xuống núi.”
Trương Hàn lắc đầu từ chối.
Ân huệ của sư tôn hắn ta còn chưa báo đáp được, trước khi đi còn cho hắn ta
một lệnh bài.
Tuy hắn ta không biết lệnh bài này có ích lợi gì, nhưng đây là đồ của sư tôn, có
khả năng kém được ư?
Hắn ta phải rời đi, trước khi đi sao không xây mấy trận pháp cách âm cho mỗi
cung điện?
Diệp Lạc nghe thấy những lời này, đương nhiên không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu,
sau đó nhìn về phía Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết.
“Tam sư đệ, thông qua Đại Bỉ vạn tông lần này, đệ cũng biết hạn chế của mình
rồi đúng không? Cố gắng bù lại hạn chế của mình đi.”
“Còn có tứ sư muội, muội cũng phải chăm chỉ tu luyện, nếu ngũ sư muội có chỗ
nào tu hành không hiểu, thì dạy bảo nhiều một chút, dù sao chúng ta cũng là
đồng môn.”
Diệp Lạc dặn dò hai đồng môn.
“Dạ, đại sư huynh, ta đã rõ, hạn chế của ta không phải là tốc độ quá chậm.”
“Đại sư huynh, ta sẽ chiếu cố ngũ sư muội nhiều hơn.”
Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết đều gật đầu