Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 370

Vân Châu, một trong 82 châu ở đại lục Thần Hành, bên cạnh Đông Châu, đều

thuộc loại châu hẻo lánh.

Mà tổng hợp lại thực lực mà nói, đều là tận đáy.

Trước đây còn có Đông Châu và Vân Châu là huynh đệ song hành.

Nhưng từ khi Diệp Lạc sáng lập Thái Nhất Kiếm Tông, Đông Châu lập tức tiến

vào tu hành thịnh thế, tổng hợp lại thực lực tăng lên mức độ lớn.

Đặc biệt Thánh Địa Vô Cực ở Trung Châu chuyển tới Đông Châu, tự nguyện

xuống làm đại tông môn, thay tên là Vô Cực Tông xong, lại càng khiến Đông

Châu vô duyên vô cớ thêm một đống chiến lực cấp cao.

Đông Châu hiện giờ, đã sớm vứt Vân Châu ra tít phía sau.

Rõ ràng là Vân Châu đã trở thành một châu yếu nhất trong 82 châu ở đại lục

Thần Hành.

Điểm này, người nào ở Vân Châu cũng không có cách nào, ai bảo trong Vân

Châu rất loạn.

Thánh Địa của Vân Châu không chủ, mỗi đại tông môn đều như hổ rình mồi với

Thánh Địa, rất có ý sẽ bùng nổ nội loạn bất cứ lúc nào.

Lúc này, Trương Hàn tiến vào Vân Châu lập tức đến tìm Thánh Địa Vân Châu.

Thánh Địa Vân Châu ở vùng đất giữa Vân Châu, là một đảo nhỏ lơ lửng giữa

trời.

Bốn phương tám hướng đảo nhỏ đều bày vô số trận pháp.

Những trận pháp này với nhãn lực của Trương Hàn, liếc mắt một cái có thể nhìn

ra.

Cho dù là trận pháp ẩn dấu, hay là trận pháp bày bên ngoài, hắn ta đều nhìn ra

không xót gì.

“Chẳng trách Thánh Địa Vân Châu đi xuống, chỉ dựa vào những trận pháp này,

có thể ngăn được người nào?”

“Có lẽ ngay cả lão tam đều không ngăn được.”

Trương Hàn lắc đầu nói.

Theo ý hắn ta, những trận pháp này không có một chút tác dụng, là loại kém

nhất trong các trận pháp.

Giống như vô số người bày ra, phong cách đều khác nhau, căn bản không phát

huy được bao nhiêu uy lực.

Dự đoán Tô Càn Nguyên tới đây, một quyền đánh qua, đều phá được hết trận

pháp.

Thôi bỏ đi.

Đợi hắn ta kế thừa Thánh Địa này, lại sửa một chút.

Nghĩ vậy, Trương Hàn không do dự nữa.

Trong đầu cấu tứ Thái Âm Tinh.

Im lặng triệu hoán Thái Âm Tinh bạn nối khố của hắn ta ra.

Một phù văn cổ xưa từ trái tim hắn ta diễn hóa mà ra.

Trong lúc tay Trương Hàn múa may, một trận pháp được bày ra, trong thời gian

ngắn bao trùm đảo nhỏ Thánh Địa này.

Rầm rầm!

Trận pháp của Trương Hàn oanh sát mà đi, chỉ trong thời gian ngắn dẫn tới trận

pháp của Thánh Địa tăng lên.

Trận pháp của hai bên va chạm vào nhau, uy áp cường đại lấy đảo nhỏ làm

trung tâm, bao trùm bốn phương tám hướng, không gian mơ hồ nổi lên gợn

sóng, giống như không chịu nổi loại lực lượng này.

Thở hổn hển…

Mấy trăm bóng người bay từ trong đảo nhỏ ra, thêm vào trận pháp, đồng thời

bay về phía Trương Hàn.

Trong mấy trăm bóng người này, có không ít cảnh giới Hóa Thần, cảnh giới

Nguyên Anh, nhưng nhiều nhất là cảnh giới Kim Đan.

“Cũng không tệ lắm, nội tình này, ở Vân Châu xem như tạm được.”

Trương Hàn nhìn những người này, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, trong mắt hiện

lên hài lòng.

Khi hắn ta ngây người, mấy trăm người kia bay tới, vây quanh hắn ta hoàn toàn.

Ánh mắt mấy trăm người này phẫn nộ nhìn Trương Hàn.

Trận pháp của Thánh Địa bọn họ bị đánh nát, tuy không thương tổn tới bên

trong Thánh Địa, nhưng những trận pháp này bị đánh nát, đủ khiến bọn họ đau

lòng.

Những trận pháp này đều là bọn họ hao phí vô số tâm huyết bố trí ra, để chấn

nhiếp người khác.

Nhưng một đợt này, cho dù là ẩn dấu, hay là trận pháp bên ngoài, đều bị đánh

nát.

“Đạo hữu là nhân sĩ phương nào? Vì sao tập kích Âm Dương Trận Tông?”

Một bà lão cất bước đi ra, ánh mắt hơi phẫn nộ nhìn chằm chằm Trương Hàn.

Nhưng khí thế toàn thân Trương Hàn khiến lão thái bà này không dám hành

động thiếu suy nghĩ.

Nghe thấy những lời này.

Trương Hàn chân giẫm lên pháp trận, quanh người tỏa ra ánh huỳnh quang,

giống như thần chậm rãi đi ra, đang định mở miệng.

Không đợi hắn ta nói chuyện, bỗng nhiên trong đám người có người đi ra, đúng

là tam trưởng lão lần trước quỳ cầu xin hắn ta làm tông chủ của Thánh Địa.

“Là ngươi?”

“Đạo hữu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi?”

Giọng nói vô cùng ngạc nhiên vui mừng của tam trưởng lão vang vọng trong

mây.

“Là ta, ta đã đến.”

Trương Hàn nhìn gương mặt quen thuộc của đối phương, khóe miệng xuất hiện

cười khổ.

Lúc trước hắn ta còn khinh thường tới làm tông chủ của Thánh Địa người ta.

Còn cắm vào rất nhiều, khụ khụ, rất nhiều lá cờ nói đùa.

Hiện giờ lại mặt dày tới làm tông chủ của Thánh Địa.

“Đạo hữu, ngươi đã nghĩ thông? Muốn làm tông chủ của Âm Dương Trận Tông

bọn ta rồi ư?”

Tam trưởng lão vội vàng hỏi.

“Những lời này không phải, không phải ta muốn tới, mà là sư tôn nhà ta dặn dò,

sư tôn nhà ta từng nói, nếu ta không đến, rất có khả năng Vân Châu sẽ bùng nổ

nội loạn, đến lúc đó nhất định sẽ sinh linh đồ thán.”

Sư tôn bảo ta để tâm tới đại cục, đến Thánh Địa ổn định thế cục Vân Châu.”

Trương Hàn mặt không đỏ tim không đập nhanh nói.
Bình Luận (0)
Comment