Trương Hàn nhìn thoáng qua trưởng lão vừa mới nói chuyện.
“Trưởng lão kia, ngươi rất không tệ, còn biết nhắc nhở ta, không biết tình hình
cụ thể của ngươi thế nào, không biết trưởng lão có thể kể rõ một chút hay
không, ta có thể khen thưởng cho ngươi.”
Rõ ràng là mang theo ý lạnh.
Nhưng Trương Hàn lại dùng giọng điệu vô cùng ấm áp nói.
“Hả? Tông chủ, đây là chuyện trưởng lão như bọn ta nên làm, nếu muốn thưởng
gì đó, thì không cần, khen thưởng là loại chuyện chỉ có tông chủ ngu ngốc hủ
bại mới có thể làm.”
Gương mặt trưởng lão kia nghiêm túc, nói như vậy.
Trương Hàn: “…”
Không hổ là ngươi.
Chân trước vừa mới nói xong muốn thưởng cho ngươi, sau lưng ngươi đã nói
đây là hành động chỉ có tông chủ ngu ngốc hủ bại mới làm.
Những lời này mà ngươi cũng nói được…
Ngươi có thể sống tới tận bây giờ, đúng là kỳ tích.
Trương Hàn cố nén tức giận, tiếp tục đặt câu hỏi.
“Ừm, ngươi nói rất có lý, nhưng ta thân là tông chủ, cần thiết tìm hiểu tin tức về
trưởng lão trong tông.”
Trên gương mặt Trương Hàn còn mang theo nụ cười ấm áp, nhưng nụ cười này
chậm rãi trở nên cứng ngắc và miễn cưỡng.
“Hóa ra là như vậy, tông chủ, lão hủ họ Hứa, tên Nhiên Dương, đạo hiệu cũng
là Nhiên Dương, tông chủ xưng hô với lão hủ kiểu gì cũng được.”
Trưởng lão này còn đang cười hì hì, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì.
“Được, ta đã nhớ kỹ.”
Trương Hàn hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Sau khi nói xong, hắn ta đứng dậy rời đi, đi tới gần Diệp Lạc.
“Đại sư huynh.”
Trương Hàn vừa tiến tới gần, vừa mở miệng.
“Ừm, nhị sư đệ, gần đây khỏe không?”
Diệp Lạc đứng trên phi kiếm nhẹ giọng mở miệng.
“Đương nhiên rất tốt, đại sư huynh… Hình như cảnh giới của huynh tăng lên rất
nhiều.”
Trương Hàn đến gần Diệp Lạc, sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên chút hào
quang.
Đương nhiên là hắn ta có thể nhìn ra được.
Tu vi của Diệp Lạc mạnh hơn rất nhiều, không phải là chuyện chỉ một chút hai
chút, mà là mạnh lên một mảng lớn.
Ngay cả hắn ta đều đã không nhìn thấu.
“Ừm, có chút hiểu ra Đại Thừa mà sư tôn nói mà thôi.”
Diệp Lạc thừa nhận.
Nghe thấy những lời này, lông mày Trương Hàn nhíu lại.
Cảnh giới Đại Thừa?
Cảnh giới này thực sự tồn tại sao? Còn bị đại sư huynh ngộ ra?
Như vậy cũng quá mạnh rồi.
Thực sự phải mở ra một cảnh giới sau cảnh giới Độ Kiếp ư.
Trương Hàn vừa định hỏi gì đó, lại nghe Diệp Lạc truyền âm.
“Lão nhị, cử hành đại điển của đệ trước, mấy chuyện này lát nữa hãy nói.”
Diệp Lạc truyền âm nói.
“Được, nhưng mà đại sư huynh, sao huynh tới muộn như vậy? Thiếu chút nữa
ta đã nghĩ huynh không tới.”
Trương Hàn vốn định xoay người rời đi, đột nhiên nghĩ tới gì đó, truyền âm dò
hỏi.
“Ta không tới muộn một chút, sao đệ có thể xấu hổ?”
Diệp Lạc cười truyền âm trả lời một câu.
Những lời này vừa nói ra, Trương Hàn trực tiếp không nói gì.
Không ngờ tới đại sư huynh nhà hắn ta, vậy mà còn mặt xấu xa như thế.
Hắn ta chẳng muốn nói thêm câu nào, xoay người định rời đi, đi mời dự đại
điển.
Diệp Lạc nhìn Trương Hàn rời đi, không có ý ngồi xuống, mà lẳng lặng ngự
kiếm ở trên trời, quan sát phía dưới.
Cách đó không xa Thân Tài Tuấn ngự kiếm mà đến, nhìn bóng lưng Trương
Hàn rời đi, sờ cằm.
“Lão đại, ta có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?”
Thân Tài Tuấn mở miệng nói.
“Không biết có nên hỏi hay không, vậy thì đừng hỏi nữa.”
Diệp Lạc nhìn thoáng qua tiểu đệ nhà mình, trợn trừng mắt nói.
“Đừng mà, lão đại, vấn đề của ta vô cùng đơn giản.”
Thân Tài Tuấn vội vàng nói.
“Ngươi xem ngươi kìa, nhất định phải nói, còn hỏi có thể hỏi hay không, ngươi
như vậy không phải đáng đánh đòn sao?”
Diệp Lạc tức giận nói.
“Khụ khụ, lão đại, ta hỏi nhé? Chuyện đó, tôn sư, ồ… Không, Thái Nhất Kiếm
Tông chúng ta lập Vô Đạo Tông là tổ đình, như vậy sư tôn của lão đại chính là
tổ sư của ta, chuyện đó, rốt cuộc tổ sư của chúng ta biết bao nhiêu?”
Thân Tài Tuấn thật cẩn thận hỏi.
“Hả?”
Diệp Lạc cảm thấy kỳ lạ nhìn Thân Tài Tuấn.
“Chuyện đó, lão đại, ta không có ý gì khác, chỉ tò mò thôi, ta thấy tổ sư dạy lão
đại là kiếm, dạy vị sư đệ này là trận, nghe nói Tô đại nhân kia là thân thể vô
song, vị Đạm Đài đại nhân thì là cờ, vậy rốt cuộc tổ sư biết bao nhiêu?”
Thân Tài Tuấn vô cùng nghi ngờ hỏi.
“Chuyện này… Đạo bản vi vô, ngươi lý giải những lời này, thì ngươi có thể
hiểu đại khái.”
Diệp Lạc sửng sốt một lát, cười nói.
“Lão đại, ngươi có vẻ biết nhiều lắm.”
“Ta là đại đệ tử của sư tôn nhà ta, ngươi nói xem ta không biết nhiều được ư?”
“Vậy vì sao đồ đệ của lão đại người sau còn phế vật hơn người trước?”
Diệp Lạc: “…”
…
Trên tế đàn.
Sau khi Trương Hàn trở lại tế đàn, thì chính thức bắt đầu đại điển.
Tân khách ở bốn phương đều ngồi ở bốn phía, không dám quấy rầy Trương
Hàn, lẳng lặng quan sát đại điển bắt đầu.