Trương Hàn đứng giữa tế đàn, nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng đánh giá
việc hắn ta cần phải làm kế tiếp.
Việc hắn ta cần phải làm, là trở thành tông chủ của Âm Dương Trận Tông, hội
tụ số mệnh của Âm Dương Trận Tông bị tổn thất lại một lần nữa.
Điểm này hoàn toàn khác với Diệp Lạc.
Diệp Lạc là tự mình mở Thánh Địa một phương, hội tụ số mệnh, thay thế Càn
Đế Đạo Tông ban đầu.
Mà hắn ta thì càng như đang ở cơ sở tàn phá, bù lại những chỗ thiếu hụt, sau đó
tới bước nâng cao.
So sánh ra, công việc của hắn ta đơn giản hơn một chút, nhưng mà chuyện này,
vẫn phải đa tâm mới được.
Tóm lại, hắn ta cần dẫn dắt Âm Dương Trận Tông trở lại đỉnh phong, sau đó trở
nên mạnh hơn.
Nghĩ tới đây, Trương Hàn thu hồi ý nghĩ, quay đầu nhìn tam trưởng lão bên
cạnh mình.
“Có thể bắt đầu chưa?”
Trương Hàn nhẹ giọng dò hỏi.
“Tông chủ, có thể rồi.”
Tam trưởng lão cung kính gật đầu.
“Ừm… Không đúng, tam trưởng lão, chúng ta có cần chào hỏi với bên liên
minh tu tiên giả hay không?”
Trương Hàn vốn định bắt đầu đại điển, nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngẩng
đầu hỏi ý kiến.
“Tông chủ, Vân Châu chúng ta đâu có, ồ… Ồ… Ồ… Vân Châu chúng ta có liên
minh tu tiên giả, tông chủ đợi lát nữa tổ chức xong đại điển nói một tiếng là
được, chuyện khác không cần để ý.”
Tam trưởng lão giống như vừa nhớ tới Vân Châu bọn họ còn có liên minh tu
tiên giả, vỗ đầu thật mạnh, liên tục gật đầu.
“Được, ngươi dẫn các trưởng lão lùi ra đi, kế tiếp giao cho ta là được.”
Trương Hàn mở miệng nói.
“Dạ, tông chủ.”
Tam trưởng lão gật đầu, chuẩn bị lui xuống.
Còn chưa đi được hai bước, lão thái bà này lại quay trở về.
“Tông chủ, đây là linh bảo trấn tông của Âm Dương Trận Tông chúng ta, ngươi
cầm lấy, đợi khi hội tụ số mệnh, có thể dùng linh bảo trấn áp số mệnh.”
Tam trưởng lão đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Trương Hàn.
Nghe thấy những lời này, đôi mắt Trương Hàn tỏa sáng.
Linh bảo trấn tông sao? Linh bảo?
Mấy ngày nay tuy hắn ta trở thành tông chủ của Âm Dương Trận Tông, nhưng
hắn ta vẫn luôn bày trận, không rảnh tiếp quản những bảo vật này.
Có câu này nhắc nhở, hắn ta mới nhớ tới, hiện giờ hắn ta là tông chủ của một
tông, có hàng loạt tài nguyên bảo vật có thể thuyên chuyển.
Hắn ta không còn là trận pháp sư nghèo nhất trong lịch sử nữa!
Trong lòng Trương Hàn tràn ngập chờ mong, đi thăm dò nhẫn trữ vật.
Liếc mắt một cái hắn ta thấy được, trong nhẫn trữ vật chỉ có một kiện linh bảo
hạ phẩm, là một kiện cùng loại với trận đồ gì đó…
Trận đồ…
Thứ đồ chơi này vẫn luôn không có tác dụng với hắn ta.
Hắn ta bày trận chưa bao giờ dùng trận đồ.
Còn là một kiện linh bảo hạ phẩm.
Trương Hàn hít sâu một hơi, chẳng muốn nghĩ nhiều, cất nhẫn trữ vật đi, cất
bước đi lên trước hai bước, nhìn một vòng xung quanh.
Hắn ta nâng bước, đạp không mà đi, lòng bàn chân có đồ án trận pháp bất chợt
lóe lên.
Chỉ thấy Trương Hàn chân giẫm lên hư không, đi tới giữa không trung, từng
cơn gió mát vờn quanh, khiến áo bào hắn ta tung bay, hắn ta hơi nhắm hai mắt
lại.
Bắt đầu vận chuyển pháp quyết đặc biệt điều động số mệnh của Âm Dương
Trận Tông.
Ong…
Trương Hàn vận chuyển pháp quyết, ngay sau đó chỗ trái tim hắn ta lóe lên
quang mang lam sắc, một phù văn vô cùng cổ xưa phi độn mà ra, bốn phương
tám hướng lờ mờ bảo hộ Trương Hàn, khí tức khủng bố tràn ngập mà ra.
Trương Hàn ở trong phù văn vờn quanh.
Có thể cảm nhận được rõ, trong vô hình có số mệnh thuộc về Âm Dương Trận
Tông.
Ở trong cảm nhận của hắn ta, số mệnh của Âm Dương Trận Tông giống như
một hùng sư tuổi già suy yếu, lượn vòng ở trên huyền không đảo, không thấy uy
phong nhìn chằm chằm cả Vân Châu.
Đồng thời, dưới trợ giúp của phù văn, hắn ta gần như có thể nhìn không sót gì
đối với số mệnh của cả Vân Châu.
Nếu nói số mệnh của Âm Dương Trận Tông như một hùng sư tuổi già suy yếu,
như vậy số mệnh của tông môn khác trong Vân Châu giống như từng con rắn
nhỏ, khi đối mặt với hùng sư trông có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Đối với số mệnh của Thánh Địa Vân Châu, Trương Hàn vô cùng hài lòng.
Trực tiếp kế thừa lão Thánh Địa một phương, mạnh hơn nhiều mở Thánh Địa
mới một phương.
Trương Hàn cảm thấy khởi điểm của mình, mạnh hơn đại sư huynh nhà hắn ta
nhiều.
Ở phương diện Thánh Địa này, cuối cùng hắn ta cũng vượt qua đại sư huynh
nhà hắn ta.
Trương Hàn cảm thấy hài lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Châu, muốn xem
có thể trộm số mệnh của Đông Châu hay không.
Vừa mới nhìn, thiếu chút nữa hắn ta trợn trừng mắt ra.
Hắn ta thực sự có thể nhìn được số mệnh bên Đông Châu.
Nhưng mà số mệnh ở bên Đông Châu…
Con mẹ nó quá khổng lồ.
Chỉ riêng số mệnh ở biên giới Đông Châu hiện ra, đã vượt qua phần lớn tông
môn của Vân Châu.
Đây mới chỉ là biên giới!