Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 380

Nếu là vùng trung tâm Đông Châu, thậm chí là ở bản địa của Thái Nhất Kiếm

Tông, không thể nghi ngờ số mệnh càng thêm khủng bố.

Vân Châu và Đông Châu vẫn luôn không cùng một cấp bậc…

Trương Hàn muốn khóc, vốn đang cảm thấy, cuối cùng hắn ta cũng có lúc thắng

được đại sư huynh nhà hắn ta.

Không ngờ tới vả mặt nhanh như thế…

Trương Hàn chỉ khó chịu một lát, lập tức kìm nén cảm xúc xuống.

Hiện giờ hắn ta đang tiến hành đại điển kế thừa, tuyên cáo Thiên Địa.

Trương Hàn bình tĩnh trở lại.

Hiện giờ hắn ta có thể nhìn thấy số mệnh của Vân Châu.

Kế tiếp là cần tuyên cáo Thiên Địa.

“Thiên Địa ở trên! Bây giờ, Trương Hàn ở trên huyền tiên đảo trung bộ Vân

Châu, kế thừa Thánh Địa tu luyện! Chính thức trở thành tông chủ của Thánh

Địa Vân Châu.”

“Đạo bản vi vô, tòng vô sinh nhất, thái nhất sinh nhị, nhị phân âm dương! Đây

là căn bản lập tông của Âm Dương Trận Tông! Đệ tử của Âm Dương Trận Tông

đều cần ghi nhớ căn bản này!”

“Đồng thời, lúc này tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tôn Vô Đạo Tông làm tổ đình

của Âm Dương Trận Tông, cùng chung số mệnh với Âm Dương Trận Tông!

Linh bảo thượng phẩm Thiên Địa Đồ trấn áp số mệnh!”

“Hôm nay qua đi, trong khu vực Vân Châu, người có tư chất thượng giai đều có

thể gia nhập Âm Dương Trận Tông, tham gia khảo hạch, người qua kiểm tra, có

thể thành đệ tử của Âm Dương Trận Tông!”

Giọng nói của Trương Hàn vang vọng tận mây xanh.

Khi hắn ta nói chuyện, trực tiếp ném Thiên Địa Đồ ra.

Chỉ thấy Thiên Địa Đồ duỗi thân mà ra, mặt trên giống như miêu tả Thánh Địa

một phương sinh ra nghiền nát, sáng tạo hủy diệt, đủ loại dấu hiệu, vô cùng

huyền diệu.

Khi Thiên Địa Đồ duỗi thân mở ra, số mệnh của Âm Dương Trận Tông bị trấn

trụ, cho dù Trương Hàn rời khỏi Âm Dương Trận Tông, cũng hoàn toàn không

cần lo lắng số mệnh của Âm Dương Trận Tông sẽ trôi đi.

Rầm!

Một tia sét lóe lên trong không trung, giống như đại biểu cho Thiên Địa đang

hưởng ứng lời Trương Hàn nói.

Vù vù vù…

Từng đợt gió mát đột nhiên thổi qua.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua.

Linh khí trên huyền không đảo trong vô hình trở nên nồng đậm hơn.

Trương Hàn lại càng ở lúc này cảm nhận được số mệnh của Âm Dương Trận

Tông tăng vọt.

Như vậy có thể khiến số mệnh của Âm Dương Trận Tông tăng vọt sao?

Chuyện này không khỏi quá đơn giản rồi.

Bỗng nhiên Trương Hàn cảm thấy, kế thừa Thánh Địa một phương là chuyện tốt

cỡ nào.

Tự mình mở vô cùng phiền phức…

Vẫn là kế thừa tốt hơn…

Trong khu vực Vân Châu.

Vào đêm, trên huyền không đảo, trong đại điện hội nghị.

Trương Hàn ngồi lên ngai vàng, lẳng lặng chờ đợi.

Đại điển đã kết thúc, những người tới tham dự bắt chuyện với hắn ta một lát

xong, thì nhao nhao rời đi, trong Âm Dương Trận Tông xem như trở nên yên

tĩnh lại.

Chẳng qua có tông môn cá biệt, sau khi kết thúc đại điển cũng không rời đi.

Ví dụ như Thái Nhất Kiếm Tông.

Lúc này, Trương Hàn ngồi trên ngai vàng, đang đợi Diệp Lạc đến tìm hắn ta.

Tuy hai bên không câu thông khi nào gặp mặt, nhưng Trương Hàn cảm nhận

được, đại sư huynh nhà hắn ta hiểu hắn ta, chắc chắn sẽ đến đây tìm hắn ta.

Trương Hàn đang đợi.

Hắn ta đợi một lúc, cuối cùng cũng có bóng người quen thuộc tiến vào trong

phạm vi thần thức của hắn ta.

Rõ ràng là đại sư huynh Diệp Lạc nhà hắn ta.

“Ta biết đại sư huynh hiểu ý ta mà.”

Trương Hàn lắc đầu cười, đứng dậy khỏi ngai vàng, chuẩn bị nghênh đón Diệp

Lạc.

Rầm rầm…

Một tiếng xé gió vang lên.

Ngay sau đó, Diệp Lạc đi tới cửa đại điện.

Vẫn mặc áo bào màu khói nhìn có vẻ giống thần tiên cao ngạo, mặt không chút

thay đổi, khí chất lạnh nhạt của kiếm tiên được biểu hiện ra vô cùng nhuần

nhuyễn.

“Đại sư huynh, huynh đã đến rồi? Mau vào đi, chúng ta nói chuyện cảnh giới

Đại Thừa là chuyện gì xảy ra.”

Trương Hàn vội vàng mở miệng, hắn ta rất tò mò đối với cảnh giới Đại Thừa.

Chỉ mong sao lập tức biết được tin tức về cảnh giới Đại Thừa.

“Đợi một lát, không vội, lão nhị, đệ chắc chắn hiểu rõ toàn bộ Âm Dương Trận

Tông như lòng bàn tay sao?”

Diệp Lạc cười mà như không cười nhìn Trương Hàn, giọng nói hơi kỳ lạ.

“Đó là chắc chắn, đại sư huynh, sư đệ ta đã kế thừa… Ừm, được rồi, không tính

là rõ như lòng bàn tay, ta mới kế thừa không lâu, có rất nhiều thứ không kịp

thăm dò xem.”

Trương Hàn vốn định mở miệng nói rõ như lòng bàn tay, nhưng nghĩ lại, cảm

thấy câu nói của đại sư huynh nhà mình có hàm ý khác.

Kết quả là, chỉ có thể thay đổi giọng điệu, nói thật.

Hắn ta kế thừa Âm Dương Trận Tông đúng là không lâu, mà biết vội vàng, đối

với toàn bộ trong Âm Dương Trận Tông cũng không hoàn toàn nắm giữ, quyền

lực và đa số mọi chuyện đều nằm trên tay đám trưởng lão, chưa kịp lấy đi.

“Ừm, rất nhiều thứ không kịp đi thăm dò, không kịp đến mức có người ở gần

đệ, đệ cũng không cảm nhận được, trái lại bản lĩnh càng ngày càng lùi bước.”

Diệp Lạc nhìn Trương Hàn, trợn tròn mắt.

Hắn ta hơi quay đầu.

Ánh mắt tập trung vào trong hư không bên ngoài đại điện.

“Còn không ra?”

Diệp Lạc lạnh lùng nói.
Bình Luận (0)
Comment