Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 381

Hắn ta vừa nói, vừa chậm rãi lấy linh bảo Hoang Kiếm tối đen ra, rất có dáng vẻ

một lời không hợp là muốn đấu võ.

Nghe thấy những lời này, Trương Hàn sửng sốt một lát, nhưng hắn ta nhanh

chóng lấy lại tinh thần, thần thức điên cuồng phóng thích ra, quét xung quanh.

Dưới cố gắng tìm kiếm của hắn ta, rất nhanh đã phát hiện có hư không không

thích hợp.

Trong hư không đó mơ hồ có pháp lực dao động lan tràn ra, rõ ràng là có người

ẩn nấp ở bên trong.

Biết được điểm này, thiếu chút nữa Trương Hàn tức điên lên, nụ cười ấm áp trên

mặt lập tức biến mất.

Ở địa bàn nhà mình, bị người ta theo dõi, hắn ta còn không biết.

Nếu là như vậy còn chưa tính, còn phải cần Diệp Lạc nhắc nhở hắn ta mới phát

hiện, mặt mũi mất sạch rồi.

Gương mặt Trương Hàn âm trầm, quang mang của Thái Âm Tinh chiếu rọi

xuống, quanh người hắn ta bắt đầu lóe lên ánh huỳnh quang, giống như lập tức

bày trận.

“Trương tiểu hữu, Diệp tiểu hữu, đừng ra tay, bần đạo không có ác ý!”

Hư không nổi lên từng gợn sóng, Sở Thiên Ngân tông chủ của Minh Tiên

Thánh Tông một trong những tông môn ẩn thế Trung Châu đi từ trong ra.

“Sở Thiên Ngân! Sở tiền bối? Ngươi lén lút trốn ở đây làm gì?”

Nhìn thấy người tới, Trương Hàn lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, không rõ chân tướng.

Diệp Lạc nhìn Sở Thiên Ngân, không biết đối phương, chẳng qua Trương Hàn

giống như quen, không bày ra trạng thái muốn chiến đấu, lẳng lặng đứng một

bên nhìn hai người nói chuyện.

“Trương đạo hữu, Diệp đạo hữu, bần đạo không có ác ý, bần đạo chỉ tới chúc

mừng Trương tiểu hữu trở thành tông chủ của Thánh Địa một phương mà thôi,

nhưng thân phận của bần đạo đặc biệt, quang minh chính đại tới, khó tránh khỏi

sẽ phiền phức, vì thế đành phải ẩn trốn.”

Sở Thiên Ngân vội vàng giải thích.

Lão ta giải thích, lại nhìn về phía Diệp Lạc, trong mắt hiện lên chút nghiêm

trọng.

Lão ta là dựa vào một kiện linh bảo có tác dụng ẩn náu, mới thành công nấp

vào, không ngờ tới vậy mà Diệp Lạc vẫn có thể nhìn thấu lão ta, đúng là khó

lường.

“Ngươi là tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu, quang minh chính đại đến

đúng là không tốt, chẳng qua… Đại điển đã kết thúc lâu như vậy, ngươi tìm lý

do, cũng nên tìm lý do tốt hơn một chút đúng không?”

Khóe miệng Trương Hàn giật giật, cảm thấy đối phương đang sỉ nhục chỉ số

thông minh của hắn ta.

“Chuyện này, khụ khụ, bần đạo chỉ muốn nhìn xem, phương diện thần thức của

hai vị tiểu hữu thế nào mà thôi, không ngờ tới thần thức của hai vị tiểu hữu lại

mạnh như vậy.”

Sở Thiên Ngân liên tục ho khan, vô cùng khó xử.

“Ta thấy ngươi là muốn rình coi phương pháp tu luyện của bọn ta đúng không?”

Trương Hàn không lưu tình vạch trần tâm tư của Sở Thiên Ngân.

Hắn ta nhìn vẻ mặt của đối phương, cũng hiểu rõ ý của đối phương, trong lòng

nhẹ nhàng thở ra.

Tuy người trước mắt thèm muốn công pháp tu luyện của bọn họ, nhưng nói tóm

lại, vẫn không có ác ý.

Hắn ta còn nhớ rõ đối phương từng đưa những con rối cho hắn ta.

Nhưng cho dù thế nào, hắn ta đều đã mất mặt trước mặt đại sư huynh nhà mình.

Vậy mà ngay cả phát hiện đều không phát hiện được…



Cửa đại điện.

Đôi mắt Trương Hàn nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngân, không lưu tình vạch trần

Sở Thiên Ngân, thái độ vô cùng cường thế.

Không bận tâm tới Sở Thiên Ngân.

Hắn ta biết rõ, dựa vào sức chiến đấu của đại sư huynh nhà hắn ta, rất có khả

năng thắng được người trước mặt này.

Cho dù không thể, cộng thêm hắn ta cũng tuyệt đối có thể.

Cho nên vẫn luôn không bận tâm tới thân phận của Sở Thiên Ngân.

“Không, không thể nào.”

Sở Thiên Ngân cười ha ha, vẫn luôn không thừa nhận.

“Vậy ngươi chỉ đơn thuần tới chúc mừng thôi sao?”

Vẻ mặt Trương Hàn không đổi hỏi.

“Không sai, Trương tiểu hữu ngươi trở thành tông chủ của Thánh Địa một

phương, đương nhiên là bần đạo phải tới chúc mừng mới được.”

Sở Thiên Ngân thoải mái gật đầu.

“Vậy ngươi chúc mừng xong rồi, có thể rời đi chưa?”

Trương Hàn nói thẳng.

“Có thể, đương nhiên có thể, vậy bần đạo rời đi trước.”

Sở Thiên Ngân cũng hiểu rõ mình phạm vào tối kỵ.

Ở giới tu hành, nhìn trộm phương pháp tu hành của người khác, vốn là tối kỵ,

nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã trực tiếp ra tay.

May mà thân phận của lão ta không đơn giản.

Sở Thiên Ngân xoay người chuẩn bị rời đi, trước khi đi, lão ta còn liếc mắt nhìn

Diệp Lạc một cái.

Thực sự là vì thực lực của Diệp Lạc khiến lão ta kinh hãi.

Rõ ràng khi ở Đại Bỉ vạn tông, Diệp Lạc này còn chưa mạnh tới mức này.

Khi đó hắn ta cũng từng lén quan sát đám đệ tử của Vô Đạo Tông.

Khi đó chiến lực của Diệp Lạc vẫn luôn kém lão ta.

Hay là nói, khi đó Vô Đạo Tông, ngoại trừ Sở tông chủ “thần bí” kia ra, những

người khác lão ta có thể trấn áp.

Nhưng hiện giờ…

Lão ta chưa chắc thắng được Diệp Lạc.

Sở Thiên Ngân không muốn đi thực tiễn xem có thể thắng Diệp Lạc hay không,

xoay người bay ra khỏi huyền không đảo.

Chỉ trong giây lát, lão ta đã biến mất khỏi tầm mắt của Trương Hàn và Diệp

Lạc.

Diệp Lạc thấy thế, cũng thu hồi vũ khí của mình.

“Đi thôi, người nọ đã đi, đừng nhìn nữa, tiến vào điện hãy nói.”

Diệp Lạc tiến vào trong đại điện.
Bình Luận (0)
Comment