Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 383

Tuy trong lịch sử chưa từng xuất hiện cảnh giới Đại Thừa, nhưng hắn ta cảm

nhận được, cảnh giới Đại Thừa có tồn tại!

Chuyện này không chỉ vì sư tôn nói với hắn ta, còn có chính hắn ta cảm nhận

được.

Cảnh giới của hắn ta đúng là có chút vượt qua cảnh giới Độ Kiếp, sau khi trải

qua lĩnh ngộ một chút, mơ hồ cảm nhận được mình chạm tới cánh cửa cảnh giới

mới…

“Đại sư huynh, ta đã hiểu.”

Trương Hàn sờ cằm, trong mắt hiện lên tinh quang, hiểu rõ chuyện gì đó…



Trong khu vực Đông Châu.

Núi Thiên Vụ, trong Vô Đạo Tông.

Điện Truyền Pháp.

Tô Hề một mình lẳng lặng ngồi khoanh chân trong điện Truyền Pháp, ở trước

mặt nàng đặt vài cuốn bí tịch.

Lúc này, Tô Hề nhắm hai mắt, giống như đến thời khắc mấu chốt của tu hành.

Ở trước người Tô Hề, chính là Hải Tinh bị phong ấn.

Tuy Hải Tinh không thể thoát khỏi phong ấn, nhưng trao đổi đơn giản với Tô

Hề vẫn được.

Đương nhiên gã ta cũng biết, Tô Hề suy nghĩ gì.

Vào mấy ngày trước, vậy mà tiểu cô nương này hỏi gã ta, có thể chuyển hoán

pháp thuật khống chế tinh thần người ta trong thời gian ngắn thành pháp thuật

biến người thành con rối hay không.

Biết được điểm này, đương nhiên là Hải Tinh nói không được.

Nhưng sau đó Tô Hề nói chuyện lại càng thái quá, trực tiếp hỏi gã ta, muốn

người ta giống như con rối, có phải cần nắm trong tay đường vận mệnh của

người khác hay không…

Hải Tinh này bị hù sửng sốt một lát.

Căn bản không biết nên đáp lời thế nào.

Tô Hề thấy thế, chỉ có thể lựa chọn tự mình khổ tu.

“Đúng là ý nghĩ kỳ lạ, còn đường vận mệnh…”

“Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn là tiểu cô nương phàm nhân, đọc hai quyển

sách trực tiếp nói đường vận mệnh gì đó với ta, nếu ngươi có thể ngộ ra đường

vận mệnh gì đó, vậy ta sống lâu như vậy, đều sống thành chó sao?”

“Đúng thật là, chăm chỉ tu pháp thuật khống chế tinh thần người khác ta đưa

cho ngươi không được sao?”

Hải Tinh không ngừng châm chọc trong đầu.

Gã ta thực sự hết nói nổi với tiểu cô nương phàm nhân này.

Không chăm chỉ tu luyện thành tài, sau đó thả hắn ta rời đi, còn cứ thích làm lòe

loẹt gì đó.

Còn đường vận mệnh, con rối gì đó nữa.

Nếu một số phàm nhân có thể ưu thế xuất chúng như thế, vậy lão quái vật sống

không biết bao lâu như gã ta, tính là gì?

Cho nên Hải Tinh chỉ cảm thấy Tô Hề này là nghé con mới đẻ không hiểu

chuyện mà thôi.

Tóm lại, “Thiên Diệu Thánh Quân” Hải Tinh như gã ta nói những lời như vậy.

Nếu Tô Hề thực sự có thể lăn qua lăn lại ra gì đó, vậy hắn ta sẽ trở về Linh

Châu trước đó, nuốt cả Linh Châu vào.

Ngay khi Hải Tinh điên cuồng suy nghĩ trong đầu, Tô Hề đang ngồi im ở phía

trước cuối cùng cũng mở mắt.

Khi nàng mở mắt ra, trong đồng tử xuất hiện ánh sáng màu tím.

Hào quang này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Nhưng bị Hải Tinh bắt giữ được.

Hải Tinh sững sờ.

Luôn cảm thấy tiểu cô nương phàm nhân này có chỗ nào trở nên không thích

hợp.

Nhưng nhìn kỹ, vẫn là một phàm nhân.

Rốt cuộc không thích hợp chỗ nào, Hải Tinh nghĩ mãi không ra.

Tô Hề ngồi khoanh chân không có tâm tư để ý tới Hải Tinh, mở to mắt nhìn

mấy cuốn sách trước người nàng.

Ý nghĩ của nàng quả nhiên là đã thông.

Vào mấy ngày trước, khi nàng khổ sở vì không ngộ ra được, thì nghĩ tới lời

Đạm Đài Lạc Tuyết nói với nàng, có thể đến điện Truyền Pháp nhìn xem, vì thế

đến điện Truyền Pháp tiến hành đọc.

Nàng đi tới điện Truyền Pháp, đương nhiên hiểu rõ trong điện Truyền Pháp có

vô số pháp quyết tu tiên có thể cung cấp tu luyện.

Nhưng nàng không lấy những pháp quyết này tu luyện, mà tiến hành đọc.

Tô Hề cũng nhớ rõ Đạm Đài Lạc Tuyết từng nói với nàng, Vô Đạo Tông truyền

đạo không truyền pháp, nàng có thể đọc những pháp quyết này, nhưng không

thể tu luyện.

Dựa theo lời sư tỷ Đạm Đài Lạc Tuyết nói, nàng cần tham khảo những pháp

quyết này, sau đó ngộ ra đạo của mình.

Tô Hề vô cùng nghe lời.

Đọc nhiều pháp quyết tu tiên như vậy, nhưng không thử tu luyện, chỉ đọc.

Cho dù là sách gì, nàng đều nhìn một cái.

Trong đó bao gồm quyển sách viết về lịch sử của Vô Đạo Tông, lịch sử của sư

tôn, cùng với những chuyện đồng môn trải qua và phương pháp tu hành.

Cuối cùng, sau khi đọc rất nhiều quyển sách, trong đầu Tô Hề lóe sáng, nghĩ tới

một chuyện.

Ở trong quyển sách nào đấy ghi lại, mỗi một phàm nhân đều có vận mệnh, vận

mệnh giống như đường dẫn lối, khống chế mỗi phàm nhân khi còn sống.

Vận mệnh này giống như sợi dây nối với con rối, khống chế con rối.

Tô Hề cảm thấy chuyện này không khác gì khôi lỗi nhất đạo mà sư tôn nói, sau

khi hỏi Hải Tinh một lát, nàng tự mình tham ngộ.

Muốn dựa vào những pháp quyết đoán lúc trước, tham ngộ ra một pháp môn.

Động tác này của Tô Hề đồng nghĩa với việc tự nghĩ ra pháp môn.
Bình Luận (0)
Comment