Tự nghĩ ra pháp môn có mức nguy hiểm khá cao, mỗi một điểm đều cần trải qua
vô số lần thôi diễn mới được, một khi lỗi một chút, thì rất dễ dàng tẩu hỏa nhập
ma.
Tu sĩ bình thường không dám thử tự nghĩ ra pháp môn.
Nhưng phàm nhân như Tô Hề lại làm như vậy.
Khi thôi diễn pháp môn, Tô Hề chưa từng thất bại bất cứ điểm nào, giống như
trời xanh đang phù hộ nàng.
Cứ thành công như vậy.
Tô Hề thôi diễn ra pháp môn có thể khống chế người khác, còn từ phương diện
vận mệnh đi khống chế.
Chẳng qua vì mới thành lập, có lẽ hiệu quả không được tốt lắm.
“Đi thử hiệu quả xem.”
Tô Hề có chút nóng lòng muốn thử hiệu quả của pháp môn mình lĩnh ngộ ra.
Nàng nghĩ vậy, lập tức đứng dậy, đặt vài cuốn sách nàng lấy lúc trước về chỗ
cũ.
Sau đó nhặt Hải Tinh kia lên, mới chuẩn bị ra ngoài.
“Tiểu cô nương, ngươi không đọc sách, tu đường vận mệnh của ngươi nữa à?”
Trong Hải Tinh truyền ra giọng nói.
“Thánh Quân tiền bối, đã tu ra.”
Tô Hề dừng bước lại, cúi đầu nhìn Hải Tinh, vô cùng nghiêm túc nói.
“Tu ra rồi sao? Tiểu cô nương, ta thấy ngươi ở mặt ngoài thì có vẻ thành thật,
nhưng khi nói dối thì rất lưu loát.”
Hải Tinh thất thần một lát, lập tức mở miệng nói lần nữa, tuyên bố không tin
một phàm nhân như Tô Hề có thể chơi lòe loẹt như vậy.
“Thánh Quân tiền bối, ta thực sự tu ra rồi.”
Tô Hề lặp lại lần nữa.
“Ta không tin!”
Hải Tinh vẫn luôn không tin.
“Vậy Thánh Quân tiền bối, ta thi triển cho ngươi xem nhé?”
Tô Hề rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói như vậy.
“Được! Ngươi nói khống chế đường vận mệnh gì đó đúng không, có thể, ta tắt
tất cả phòng tuyến của ta đi, ngươi cứ điều khiển, chỉ cần hôm nay ngươi có thể
khiến ta bị thương một chút, sau này ngươi gọi là Thiên Diệu Thánh Quân!”
Hải Tinh mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này, Tô Hề quả quyết sử dụng pháp môn tự nàng ngộ ra,
lấy chuyện này chứng minh nàng.
Giống như bởi vì lần đầu tiên sử dụng pháp môn, động tác của nàng hơi cứng
ngắc.
Sau khi sử dụng hai lần, mới thành công dùng được pháp môn nàng lĩnh ngộ.
Chỉ thấy khi Tô Hề thi triển, đôi mắt nàng biến thành tử sắc, vô cùng bí hiểm, ở
giữa mười ngón tay nàng, từng sợi tơ người ta khó mà nhìn thấy đột nhiên xuất
hiện.
Tâm niệm của Tô Hề vừa động.
Những sợi dây này giống như được linh hồn phó thác, nhanh chóng quấn quanh
Hải Tinh, chỉ một lát sau, đã quấn chặt lấy Hải Tinh.
Trong lúc này, Tô Hề hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ ý chống cự nào,
nàng hoàn toàn nắm Hải Tinh này trong tay.
Loại cảm giác này…
Thực sự giống như Hải Tinh này vốn cùng một thể với nàng, theo tâm ý của
nàng cử động, Hải Tinh cũng theo nàng mà cử động, mọi thứ về Hải Tinh, nàng
cũng có thể nhất niệm biết được.
Ở trước mặt nàng, Hải Tinh không có bất cứ quyền riêng tư nào…
…
Vô Đạo Tông, trong điện Truyền Pháp.
Tô Hề nhìn Hải Tinh ở trước mặt mình có thể tùy ý khống chế.
Khi sợi dây của nàng chạm tới Hải Tinh trong tích tắc, nàng đã có thể hoàn toàn
khống chế Hải Tinh.
Giống như Hải Tinh là cơ thể của nàng.
Đồng thời, mọi thứ của Hải Tinh, ở trong mắt nàng đều trở nên không có riêng
tư.
Nàng có thể thấy bên trong Hải Tinh, Nguyên Thần thuộc về Thiên Diệu Thánh
Quân, cũng có thể thấy được tất cả trí nhớ truyền thừa của Thiên Diệu Thánh
Quân.
“Thiên Diệu Thánh Quân, từng nhấc lên đại nạn ở Linh Châu, sau này bị phong
ấn…”
“Nguyên Thần này thật đáng yêu, rõ ràng là lúc trước nhìn thấy dáng vẻ
Nguyên Thần của Thiên Diệu Thánh Quân thực sự hung dữ tàn nhẫn, nhưng
Nguyên Thần này, rất đáng yêu…”
Tô Hề không lật xem quá nhiều trí nhớ của Thiên Diệu Thánh Quân, chỉ đơn
giản nhìn một vòng rồi xem nhẹ.
Khiến nàng chú ý chính là Nguyên Thần của Thiên Diệu Thánh Quân.
Nguyên Thần của Thiên Diệu Thánh Quân không phải như lần trước nàng thấy,
vô cùng hung ác, giống như ác ma bò từ trong vực sâu hắc ám ra.
Ở trong tầm mắt nàng, Nguyên Thần của Thiên Diệu Thánh Quân giống như
một Hải Tinh cỡ to, tay chân đều tròn vo, có chút đáng yêu, hoàn toàn không có
bất cứ hung sát chi khí nào.
Tô Hề nhìn Nguyên Thần một lát, rồi để sợi dây xuống.
Khi sợi dây buông Hải Tinh ra.
Ý thức của Thiên Diệu Thánh Quân cũng lập tức khôi phục, cả Hải Tinh của gã
ta bùng nổ, điên cuồng run lẩy bẩy.
“Ngươi… Ngươi đã làm gì ta?”
Thiên Diệu Thánh Quân sững sờ.
Gã ta từ bỏ tất cả phòng ngự, sau đó…
Sau đó ý thức của gã ta giống như bị thứ gì đó khống chế, phong bế lại, hoàn
toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng điểm duy nhất gã ta biết, chính là vừa rồi gã ta bị khống chế.
Mà khống chế được gã ta, chính là tiểu cô nương ở ngay trước mặt…
Hắn ta cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, mỗi một việc làm hành động
của tiểu cô nương phàm nhân này gã ta đều nhìn trong mắt, nhưng ở dưới mí
mắt gã ta, tiểu cô nương này ngộ ra khống chế người gì đó.
Vậy mà gã ta không chút nào nhận thấy được?
“Hả? Ta không làm gì mà, ta chỉ xem trí nhớ và Nguyên Thần của ngươi thôi,
Nguyên Thần của ngươi thực đáng yêu.”
Tô Hề mở miệng nói.